Tần Dương mặt trầm như nước, đứng ở sát bên bờ đầm lầy, nhìn những vũng nước bên trong không ngừng nổi bọt lên, cả người ớn lạnh.
Bất kể bên trong có thứ gì, chỉ cần hứng phải một đòn, hắn nhất định không chết cũng bị thương.
Tốc độ quá nhanh, độc tính quá mức mãnh liệt, Huyết Lạt Ma trong tay mình cũng chưa chắc có thể ngăn được, hoặc là nói, tại trong tay mình, Huyết Lạt Ma căn bản không thể phát huy ra được hiệu quả thần kỳ đó.
Sau nhiều lần liên tục dò xét, hắn chỉ phát hiện được có một bóng đen lóe lên rồi biến mất, chỉ có thể xác định thứ quỷ dị này hiện lên từ trong những vũng nước lõm, nửa người trên rất lớn, móng vuốt rất lớn, có thân thể có tứ chi, di chuyển bám sát mặt đất, trên móng vuốt có độc tố với khả năng ăn mòn cực mạnh.
Nhưng chỉ cần hắn rời khỏi phạm vi đầm lầy, thứ quỷ dị đó liền sẽ biến mất vô tung vô ảnh, không lưu lại chút khí tức nào.
Tuy nhiên, sau nhiều lần liên tục thăm dò, Tần Dương gần như đã nắm được manh mối, biết được phải làm sao để tiến tới.
Đúng vào lúc này, phía sau truyển đến dao động linh lực, hắn quay đầu nhìn lại, phía xa xa có linh quang hội tụ, tiếng ồn ào huyên náo, giống như ánh đèn dày đặc đan xen vào nhau, rung động cộng hưởng tăng lên.
Có không ít người tới đây, hơn nữa tất cả đều không kém, ít nhất là linh lực dao động rất mạnh, pháp khí không ít.
Tần Dương tâm động, vận chuyển Tàng Không thuật, che giấu dao động linh lực trên người mình, nấp tại trong rừng cây thưa thớt ở phía sau, dõi mắt theo dõi một đám tu sĩ trúc cơ cùng nhau tiến đến, có đệ tử của Vô Lượng đạo viện, cũng có người của Vạn Vĩnh thương hội.
Rõ ràng nhất chính là Trương Chính Nghĩa đi xen lẫn ở trong nhóm người Vô Lượng đạo viện.
"Cháu con rùa này quả thực không có chết, tai họa để lại ngàn năm a..." Tần Dương cất tiếng thở dài, trong lòng cũng rất tò mò, tên Trương Chính Nghĩa này rốt cục là làm sao mà làm được, lúc đó hắn đã kiểm tra trong trong ngoài ngoài rất nhiều lần, gã quả thực đã chết thật rồi, thi thể cũng đã cứng lại.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, không thấy gã có chút thương thế nào, nguyên vẹn như chưa bị gì.
Tần Dương trong lòng hiện lên ý nghĩ, hắn không ẩn nấp nữa, chủ động đi đến.
Hắn vừa xuất hiện trước tầm mắt mọi người, Trương Chính Nghĩa liền vội vàng cất tiếng gọi to: "Tần sư huynh, ngươi không sao chứ, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi!"
"Ta không sao." Tần Dương đi tới, bình tĩnh nhìn lướt qua Trương Chính Nghĩa: "Trương sư đệ, chuyện này là như thế nào? Nơi này là nơi nào?"
"Ta cũng không biết, nơi đây dường như là một cái bí cảnh nào đó. Đúng rồi, Tần sư huynh, ngươi không phải nói ngươi luôn luôn muốn gặp được Bạch Ngọc Đường Bạch sư huynh sao? Chính là vị sư huynh này." Trương Chính Nghĩa nghiêm trang, lôi kéo Tần Dương tới giới thiệu với Bạch Ngọc Đường.
"A, thì ra là Bạch Ngọc Đường Bạch sư huynh. Lần trước nhìn thấy, ta còn cảm thấy sao nhìn quen mắt như thế. Trước đây chỉ nhìn thấy từ phía xa, không quá rõ ràng. Về sau nghe nói kiếm quyết của Bạch sư huynh có tinh tiến, đã bế quan rồi, không nghĩ tới lại có thể gặp được tại nơi đây..." Tần Dương vẻ mặt vui mừng, đi tới lôi kéo làm quen...
"A, Tần sư đệ khách khí..." Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng phản ứng lại, hoàn toàn không nhớ ra được Tần Dương...
Trương Chính Nghĩa đứng ở một bên, trong mắt hiện lên vẻ bội phục, không hổ là Tần sư huynh, chưa nói tới việc lúc trước không biết làm cách nào giải quyết được con Yêu hổ kia, một chút vết thương cũng không có, bây giờ biên ra lời nói dối nghe chẳng khác gì thật, nếu không phải biết trước, ngay cả ta cũng phải tin...
"Hừ!"
Phía bên kia, Cừu quản sự vẻ mặt bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt lấp lóe hung dữ: "Thì ra ngươi chính là sư huynh Tần Hữu Đức của Trương Chính Nghĩa. Nếu không phải ngươi trêu chọc nữ nhi của Đa Nhạc quỷ vương, Vạn Vĩnh thương hội ta cần gì phải phí công phí sức nhiều như vậy, tốn ba kiện linh khí thượng phẩm mới khiến cho Đa Nhạc quỷ vương nhường đường."
"Vị này là?" Tần Dương vẻ mặt nghi hoặc, có vẻ không hiểu.
"Đây là Cừu quản sự của Vạn Vĩnh thương hội, lúc trước ta thực hiện một chút tiểu kế, nhưng mà Tần sư huynh ngươi đã bị bắt đi, cho nên không có thành công."
"A, thì ra là chuyện này, đã đến thời điểm này rồi, tại sao Cừu quản sự còn tin chuyện đó là thật chứ?" Tần Dương không biết nên khóc hay cười, trông như muốn cười mà không dám.
Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng, không hiểu bọn hắn đang nói chuyện gì. Trương Chính Nghĩa giải thích đại khái cho y nghe, cuối cùng bổ sung một câu: "Chúng ta làm vậy chẳng phải cũng là vì Tông môn sao? Bởi vì nghe nói sẽ đánh vào, cho nên chúng ta muốn làm cho Quỷ Vương mất cảnh giác một chút, sau đó ở bên trong gây ra chút hỗn loạn..."
"Trương sư đệ, các ngươi có lòng rồi. Mặc dù không thành công, nhưng tâm rất tốt." Bạch Ngọc Đường vui mừng, vỗ vỗ vai Trương Chính Nghĩa...
Sắc mặt Cừu quản sự giận dữ biến đen, với lập trường của Vạn Vĩnh thương hội, gã ta hận không thể quất chết Trương Chính Nghĩa và Tần Dương, nhưng mà đứng ở lập trường của Vô Lượng đạo viện, hai người này chính là đệ tử kiểu mẫu, là đệ tử tốt dám vì tông môn mà xông pha phía trước a.
Thực lực tuy rằng không tốt, nhưng có lòng này là rất khó có được, bởi vì tình hình của ngoại môn là như thế nào, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
"Ta từng có lúc nào gặp ngươi hay chưa vậy?" Cừu quản sự nhìn chằm chằm Tần Dương, cau mày, ánh mắt lấp lóe, thậm chí trong lòng còn âm thầm sinh ra sát ý, luôn cảm thấy Tần Dương rất giống một tên dọn xác lúc trước, đáng tiếc, tên thanh niên đó đã bị Hề khiêu nổ banh xác rồi.
Trái tim Tần Dương đập mạnh, thầm nghĩ mình đã dùng đến Dịch Hình thuật để thay hình đổi dạng, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn không dùng tướng mạo vốn có, tên khốn khiếp này vẫn có thể nhận ra được mình hay sao?
"Ta gần đây vẫn một mực ở trong Thanh Lâm thành, nếu Cừu quản sự có gặp ta cũng là chuyện rất bình thường." Tần Dương bình tĩnh không dao động, trực tiếp mơ hồ thừa nhận.
Cừu quản sự không nói chuyện, trong lòng thì thầm nghĩ phải chăng mình đã suy nghĩ quá nhiều, đệ tử ngoại môn của Vô Lượng đạo viện, trong Thanh Lâm thành có không ít, nếu từng gặp cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa, một bên là đệ tử Vô Lượng đạo viện Dưỡng khí chín tầng, một bên là tên dọn xác yếu ớt vô cùng, nhìn giống, nhưng chênh lệch quá lớn...
Việc này đã qua, nhưng nghĩ đến việc mình bị hai sư huynh đệ này đùa giỡn, lửa giận lại từ từ dâng lên trong lòng, mắt hơi hơi rũ xuống, trong mắt chớp động hung dữ, cho dù hai tên này không phải là người mình muốn tìm trước đây, tất nhiên cũng có liên quan rất lớn, người của Vô Lượng đạo viện e rằng đã có ý riêng từ lâu rồi.
Nghĩ lại cũng là bình thường, tất cả mọi thứ nơi đây, có ai mà không muốn độc chiếm. Lần này, bị ép bởi tình thế bất đắc dĩ, hai nhà mới hợp tác với nhau, nhưng mà sau khi tiến vào đây, nếu thật sự tìm được thứ gì tốt, thì không chắc còn hợp tác.
Một đoạn nhạc đệm cứ như thế trôi qua, hai nhóm người tiếp tục tiến tới, đi đến trước đầm lầy tĩnh mịch kia.
Đứng trước đầm lầy này, người nào con mắt không mù đều có thể nhận ra được trong này không đơn giản. Một đám người không tùy tiện đi vào mà tản ra dò xét tình hình xung quanh.
Trương Chính Nghĩa không biết từ khi nào tiếp cận tới đây, lôi kéo nháy mắt với Tần Dương.
"Tần sư huynh, ngươi đã tới nơi đây rồi đi? Tình hình thế nào?"
"Bên trong có quỷ dị, không biết thực lực mạnh đến mức nào, nhưng là, hứng phải một kích cũng đủ cho ngươi chết thêm một lần."
"Hả? Tần sư huynh, ngươi nói kỹ càng một chút."
"Ngươi đi gọi Bạch Ngọc Đường tới đây."
Trương Chính Nghĩa xụ mặt, thì thầm hai tiếng, rồi thành thành thật thật đi dẫn Bạch Ngọc Đường tới đây.
"Tần sư đệ, có chuyện gì?"
"Lúc trước ta đã đi vòng qua đầm lầy, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trở lại nơi đây, trong đầm lầy có thứ gì đó quỷ dị, không biết là thứ gì, móng vuốt có kịch độc, khả năng ăn mòn cực mạnh, chướng khí trong đó cũng có kịch độc, một lát nữa, sau khi đi vào, thu liễm linh lực dao động, chỉ tập trung xông tới phía trước là được." Tần Dương trực tiếp nói ra một phần kết quả mình dò xét được cho Bạch Ngọc Đường biết.
Trước đây, coi như đã có lợi dụng Bạch Ngọc Đường, nếu không có y ngăn cản bà điên Đức phi kia, mình tám chín phần mười sẽ rơi vào trong tay Đức phi, bị ả ta đem về hàng đêm chinh phạt, đến cuối cùng hóa thành người khô...
Phải trả ân tình cho người ta, dù cho bản thân Bạch Ngọc Đường còn mơ hồ không biết...
"A?" Bạch Ngọc Đường đúng là có chút sửng sốt...
"Được rồi, không có thời gian nữa, người của Vạn Vĩnh thương hội quay lại rồi. Bạch sư huynh, ngươi nhớ kỹ, tên khốn khiếp Cừu quản sự kia không phải là thứ gì tốt, ngươi đề phòng một chút."