Sau khi cắm rễ vào trong đại địa, Dong Thụ yêu không tiếp tục có phản ứng, chỉ là hàng ngày hàng đêm hấp thu linh khí, giống như đã mất đi thần trí.
Tần Dương có muốn hỏi tiếp cũng không có cách nào hỏi nữa. Thật vất vả chặn được hỏi lão nhân, lão nhân lại hời hợt nói một câu đây không phải là việc ngươi cần quan tâm, rồi đuổi Tần Dương đi...
Ngày tháng ở tại Tông môn, vừa phong phú vừa khô khan, mỗi buổi sáng, liệt nhật trên đầu chiếu xuống nắng vàng rực rỡ, khi màn đêm buông xuống, ánh nắng từ từ suy yếu, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt soi sáng đại địa, một ngày liền trôi qua như thế.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, chỉ hơi chút bế quan tu luyện, nghiên cứu bốn nghệ, nhìn xem tạp văn, một năm liền cứ như thế trôi qua.
Đến một ngày, Tần Dương lại lần nữa đi ra tiểu viện của mình, nhưng mà, mới chỉ bước một bước, quanh thân lập tức hiện lên luồng luồng linh quang, trên mặt dất dày đặc Đạo văn, sương mù bốc lên đầy không khí, còn có mùi tanh thoang thoảng, nó giống như là có ý thức, không ngừng chui vào trong mũi Tần Dương.
Chỉ trong nháy mắt, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, mặt đất dưới chân biến thành vũng lầy đen thui, kéo hắn rơi vào trong đó, chậm rãi thôn phệ, khói độc phân bố xung quanh, trên đỉnh đầu lơ lửng một tấm phù triện ánh vàng rực rỡ, loáng qua liền hóa thành một quầng sáng, một ngọn núi đan xen Đạo văn và phù văn hung hăng rơi xuống đỉnh đầu Tần Dương.
"Hắc, Trương sư đệ, ta nghĩ ngươi là bị đánh vẫn chưa nhớ a! Chút tài mọn này cũng muốn trấn áp ta?" Tần Dương cười ha hả, hai vai run lên, khí huyết cuồn cuộn dâng trào, giống như bầy ngựa lao nhanh, khói độc lập tức bị cưỡng ép bốc hơi.
Chân nguyên phun ra, âm thanh sóng lớn gầm thét bùng lên, giống như là sấm sét rền vang, tồi cũng như những viên châu ngọc hội tụ thành sông, sóng lớn nổi lên, bị một tay Tần Dương lôi cuốn, bộp, rơi tại trên vũng lầy.
"Oanh!"
Tức thì, vũng lầy vốn không thụ lực đã bị một chưởng đập tan!
Sau đó, hắn ngửa lòng bàn tay giơ lên, cất tiếng quát khẽ, dùng sức mạnh cưỡng ép đẩy ngọn núi do phù triện biến thành lên!
Cách đó không xa, Trương Vĩ ngồi xồm tại trong bụi cỏ, nhìn cảnh này, mí mắt giật giật, tròng mắt run rẩy.
"Ai za, mẹ ơi! Tên điên Tần sư huynh này càng ngày càng mạnh rồi. Bây giờ chỉ cần dùng sức cậy mạnh đã cưỡng ép đẩy phù lên được rồi! Chất lượng chân nguyên thực sự cao quá đáng a, một chưởng chấn vỡ pháp trận. Nếu là để sư tôn biết được hắn không dùng bốn nghệ phá giải, mà chỉ cậy vào sức lực mạnh thái quá của mình, không chừng sẽ khiển trách hắn..."
Trương Vĩ tròng mắt xoay chuyển, xoay người rời đi.
Nhưng mà, ngay sau đó, Trương Vĩ chợt có cảm giác ớn lạnh, lưng nổi da gà, gã không có suy nghĩ nhiều, lập tức chúi đầu nằm sấp xuống đất như chó gặm bùn.
Mí mắt nhấc lên liền nhìn thấy một bóng đen bay vụt qua trên đầu, rơi vào xa xa hóa thành một ngọn núi cao hơn mười trượng, sau đó ầm ầm nổ tung, phóng ra huỳnh quang khắp trời, rồi biến mất...
"Tần sư huynh, ta không dám nữa!" Trương Vĩ hai mắt run rẩy, vội vàng hét to, vừa gào lên vừa xoay người ném ra một thanh phi kiếm ý đồ đánh lén.
Đáng tiếc, mới quay đầu lại, sắc mặt Trương Vĩ đã trở nên trắng bệch, vội vàng bồi thêm một câu: "Tần sư huynh hạ thủ lưu tình!"
Tần Dương cất tiếng cười lớn, đối diện với phi kiếm bay tới trước mặt, hắn không tránh không né, đưa tay chụp một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đại chùy đứt cán, vung lên nện tới phi kiếm...
"Lách cách!"
Âm thanh trầm đục vang lên, phi kiếm ngân lên tiếng rên rỉ, bộp, rơi trên mặt đất, linh quang mặt ngoài tan rã, thân kiếm bị nện méo mó, rõ ràng đã trở thành đồ bỏ...
"Phi kiếm của ta a!" Trương Vĩ gào lên đau đớn, nhào tới nhặt phi kiếm trên mặt đất lên, ôm vào ở trước ngực, vẻ mặt đau đớn thảm thiết, dường như đau lòng muốn chết...
"Tần sư huynh ơi! Ta rất cực khổ mới phá vỡ được một chỗ cấm chế, lấy ra được thanh phi kiếm này, cầm vẫn còn chưa ấm tay, ngươi lại nện nó thành sắt vụn rồi. Đồng môn sư huynh đệ, chẳng qua chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi, ngươi thực quá tàn nhẫn!"
"Định đi đâu vậy?" Tần Dương cất tiếng cười nhạo, khiêng đại chùy gãy cán, cất bước đi tới.
"Hay là, Tần sư huynh, cho ta mượn cây đại chùy đồ bỏ trong tay ngươi chơi mấy ngày đi?" Trương Vĩ tròng mắt xoay chuyển, thuận cột leo lên...
"Ngươi thật sự muốn?" Tần Dương lại tiến tới mấy bước.
"Ách, được rồi được rồi, ta chỉ đùa một chút thôi..." Trương Vĩ cười gượng rồi rất tự nhiên lui ra phía sau mấy bước...
"Tên khốn nhà ngươi, gian tham lười biếng, xảo quyệt nham hiểm, hãm hại lừa gạt chuyện gì cũng làm, Đạo môn năm nghìn năm qua cũng không tìm ra được người nào đầy đủ ngũ độc như ngươi. Sư tôn của ngươi đã nói rồi, bảo ta dạy ngươi cho tốt vào, đừng nói là nện hỏng phi kiếm của ngươi, cho dù đánh cho ngươi ba tháng không xuống giường được, ngươi cứ nhìn xem sư tôn ngươi sẽ răn dạy ta, hay sẽ đánh thêm cho ngươi nửa năm không xuống được giường?"
"Đùa thôi, chỉ đùa một chút..." Trương Vĩ lui về sau mấy bước, quay người lại, lòng bàn chân như bôi dầu: "Tần sư huynh, ta còn có chút chuyện quan trọng, không quấy rầy ngươi nữa!"
Trương Vĩ vung chân một mực cuồng chạy, rẽ ngang rẽ dọc một hồi, rồi nhận thấy Tần Dương không đuổi theo, lúc này mới tựa ở thân cây thở phào một hơi, sau đó nắm nhìn thanh phi kiếm cong queo, mặt cười khổ, tim nhỏ máu.
"Tên Tần sư huynh này thật biến thái, chỉ hơn nửa năm, tu vi đã đạt đến Trúc cơ đại viên mãn, ai ngờ một sau tháng lại rơi xuống đến Trúc cơ hậu kỳ, qua hai tháng, rơi xuống đến Trúc cơ trung kỳ, vốn cho rằng khó khăn lắm mới có thể đè áp hắn một lần, nào ngờ tên điên này không biết học được pháp môn cổ quái đó từ đâu, cảnh giới rơi xuống, thực lực không giảm thì thôi lại còn tăng lên, chân nguyên nhỏ giọt ra, ngưng tụ thành châu ngọc, nhục thân mạnh mẽ đến mức có thể so được với đám thô lỗ Ma Thạch thánh tông chuyên tu luyện thân thể, vậy mà các lão nhân của tông môn còn rất tán thưởng hắn, còn giao quyền quản giáo ta cho hắn, làm sao mà sống cho nổi chứ..."
Trương Vĩ giống như chim sợ cành cong, cảnh giác vòng vòng vèo vèo chạy loạn, rất sợ bị Tần Dương tìm được, vụ bị đánh cho ba tháng không xuống được giường cũng không phải là chỉ bị đánh một một trận!
Mà là một ngày bị đánh một trận!
Mỗi lần đánh xong, mặc cho gã kêu rên đau đớn một đêm, ngày hôm sau lại dùng bảo vật Ất Mộc tinh khí kết tinh chữa khỏi cho gã, rồi… tiếp tục đánh.
Lần trước chẳng qua chỉ bị đánh một tuần lễ không xuống được giường, đã phải gọi hắn là gia gia...
Lần này nếu như là ba tháng, vậy thực là sống không bằng chết.
Đã vậy, sư tôn gã còn cảm thấy phương pháp này rất tốt, rất nóng lòng muốn thử...
...
Tần Dương không để ý tới Trương Vĩ, mấy trò nhỏ nhặt để kiểm chứng những gì học được này, trong một năm qua hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, Trương Vĩ là bị đánh hoài vẫn không chừa, có thứ gì mới đều lấy hắn ra làm thực nghiệm, nhưng tốc độ học tập kém hơn Tần Dương, cho nên lần nào cũng bị đánh...
Hôm nay Tần Dương không đếm xỉa tới gã là vì có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Một đường ra khỏi sơn môn, đi tới bên bờ Âm hà, Tần Dương dựng lên một cái vỉ nướng cao một thân người, đốt lửa lên, đặt một con lợn rừng ít nhất bảy tám trăm cân lên vĩ nướng, vừa dùng lửa nướng vừa rải lên đồ gia vị bí chế.
Không bao lâu sau, mỡ lợn nướng chảy ra, không ngừng nhỏ giọt trên củi lửa, hương vị nhè nhẹ thấm lòng người, nồng đậm mà không béo ngấy chậm rãi tỏa ra.
Trong Âm hà, sóng nước bốc lên, một cái đầu bạch xà cực lớn chui ra khỏi Âm hà.
Nhìn thấy Tần Dương và con lợn nướng, Bạch xà lập tức toét miệng cười, miệng phun nhân ngôn.
"Kỳ hạn một tháng vừa mới đến, tiểu tử ngươi đã sốt ruột không kiềm chế được rồi sao?"
"Bạch sư thúc, chúng ta đã thỏa thuận rồi a, sư tôn không cho ngươi dẫn ta lên Ma Thạch tổ mộ, nhưng không nói là không cho ngươi dẫn ta đến dạo chơi ở tầng mảnh nhỏ bí cảnh khác nha? Hơn nữa, nếu không có mảnh nhỏ bí cảnh khác, Bạch sư thúc muốn đỡ thèm cũng không dễ."
"Được rồi, được rồi, là ngươi nói có lý, đợi ta ăn xong, ta sẽ đưa ngươi đến mảnh nhỏ bí cảnh trước đây ngươi chưa từng đến."
"Đa tạ Bạch sư thúc."