Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn, hàm răng cắn chặt như muốn vỡ cả ra...
Người tới không phải là tu sĩ trúc cơ bình thường, mà là Cừu quản sự...
Người này là Trúc cơ hậu kỳ, trên người có mấy món pháp khí tốt nhất, là cao thủ trang bị đến tận răng, giao chiến chính diện, tuyệt đối sẽ khiến gã chết rất khó nhìn...
Hơn nữa Cừu quản sự là ngự kiếm bay đến, tốc độ cực nhanh, gã có muốn trốn cũng không còn kịp nữa rồi.
Đồng thời, theo tiếng nổ mạnh vang lên, lửa bùng lên, đám người dọn xác đang ngủ say cũng lần lượt tỉnh lại, lao ra khỏi phòng.
"Không thấy bản đồ nữa rồi!"
Một tiếng gào to vang lên giữa trong đám người dọn xác, đang còn giữa không trung, vẫn chưa đến nơi, Cừu quản sự nghe được những lời này thì lập tức giận dữ mặt mày xánh mét.
"Tiểu tặc, muốn chết!"
Người chưa đến, tiếng gầm giận dữ đã đến trước một bước, trong toàn bộ Tam Sơn bang, chỉ có một mình tên mặc hắc y này che mặt, vừa nhìn liền biết ngay đây chính là mục tiêu.
Trong nháy mắt...
Một vệt kiếm quang lóe lên, vạch ra một vệt sáng màu xanh kéo dài giữa không trung, kiếm quang trong chớp mắt đã lướt đến hậu viện, lao thẳng đến mặt Hắc y nhân.
Hắc y nhân sợ hãi, đôi mắt run lên, lộn một cái, lăn đến một bên, vệt kiếm quang màu xanh kia vụt xuyên qua, chỉ nghe vang lên răng rắc, Hắc y nhân quay đầu nhìn lướt qua, sợ hãi đến tim gan muốn nứt.
Phạm vi mấy chục trượng phía sau, vô luận là nhà cửa hay là vách tường, tất cả đều giống như bị một lưỡi dao to lớn và sắc bén chém ra làm hai nữa.
"Con mẹ ngươi, tên tiểu tặc kia, lão tử chưa xong với ngươi đâu." Hắc y nhân tức giận mắng một câu, rồi xoay người bỏ trốn.
Mà vào lúc này, đám người dọn xác kia cũng giận dữ gào thét xông lên.
Đám người dọn xác này, tuy rằng thực lực không được tốt lắm, không có kẻ nào Dưỡng khí tầng bảy, thế nhưng mà có thể làm được nghề này, ra khỏi thành nhiều lần mà vẫn có thể sống sót trở về, bọn họ chắc chắn đều có bản lĩnh riêng của mình.
Bây giờ Hắc y nhân ăn trộm bản đồ lấy đi, đây chẳng phải chặt đứt còn đường kiếm tiền của bọn họ sao.
Cắt đường tài lộ của người giống như giết chết phụ mẫu người ta vậy, càng khỏi phải nói đây là đám người dọn xác, hiện nay tính mạng còn nắm tại trong tay người khác. Trong lúc bình thường, ngươi tốt, ta tốt thì không sao, còn bây giờ hả, ban ngày vừa mới phát hiện thấy bản đồ, đến đêm liền có người đến trộm, không chừng sẽ bị Cừu quản sự cho rằng bọn họ để lộ bí mật rồi giết chết bọn họ để trút giận.
Mười mấy người ùa lên, chụp tới Hắc y nhân, nhưng khi bắt được cánh tay của Hắc y nhân, chợt thấy cánh tay Hắc y nhân run lên, giống như một con rắn trơn trượt bôi dầu nhớt vậy, thoát khỏi tay bọn họ, thân hình nhoáng lên, giống như không có xương rụng xuống mặt đất, tiếp đó thắt lưng run lên, liền luồn ra khỏi đám người.
Mười mấy người vậy mà không có một ai có thể bắt được tên gia hỏa trơn trượt như lươn này.
Sau khi luồn ra khỏi đám người, Hắc y nhân lấy nửa tấm bản đồ đó ra, ánh mắt đau lòng, trong lòng âm thầm phát thề.
Chờ đó, khi lão tử tìm được tên khốn khiếp dám hãm hại lão tử, lão tử nhất định phế tu vi của hắn, thiến đi, sau đó cho uống hai cân Hợp hoan tán, rồi bán cho đám Tà đạo chuyên lấy âm bổ dương làm Thỏ gia(Kỹ nam), nhất định phải khiến cho hắn sống không được chết không xong.
Nhìn thấy Cừu quản sự đã đến nơi rồi, lúc này gã mới cắn răng hạ quyết tâm, chân nguyên tràn ra, chấn vỡ nửa tấm bản đồ thành hơn mười miếng, vứt ra bốn phương tám hướng.
Mấy mảnh nhỏ đó đều trực tiếp bay về phía các đám cháy.
Chiêu này là gã vừa học được từ Tần Dương, lập tức thực hành...
Quả nhiên, Cừu quản sự đang lao tới nhìn thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, làm sao còn lo lắng gì tới Hắc y nhân, vội vàng đưa tay chụp vào không trung, chân nguyên phóng ra, chụp lấy những mảnh nhỏ bản đồ sắp bay vào trong biển lửa.
Ở một phía khác, sau khi xông ra ngoài, Hắc y nhân đảo mắt thoáng nhìn qua, trong lòng lộp bộp, tên Cừu quản sự này thực lực quá mạnh mẽ, động tác thật là nhanh, tốc độ thu nạp cũng quá nhanh đi, gã căn bản không đủ thời gian đào tẩu.
Gã lại nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng trái tim nhỏ máu, lấy những mảnh bản đồ còn lại ra, cánh tay phát lực, lại lần nữa ném văng ra bốn phương tám hướng. Tuy nhiên, lần này, trước khi ném ra, gã đã vê những mảnh bản đồ này lại thành một cục, từng vệt đen giống như mũi tên rời dây cung bắn đi khắp nơi trong bóng tối...
Làm xong những việc này, Hắc y nhân không quay đầu lại nhìn nữa, vọt vào giữa những quần thể công trình đan xen phức tạp trong thành, biến mất không thấy.
Cừu quản sự ngự kiếm bay trong không trung, sắc mặt tái mét, nhìn thấy trong những tòa nhà xung quanh bắt đầu liên tục sáng lên ánh đèn, gã đành bỏ qua việc truy bắt Hắc y nhân, chỉ có thể nhanh chóng đi thu thập các mảnh bản đồ.
Một lát sau.
Các mảnh bản đồ được thu thập xong, gã vội vã thử ghép lại đại khái một chút, sau khi xác nhận đã đầy đủ rồi, Cừu quản sự mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cừu quản sự." Một tên nhân viên sai vặt cúi đầu ngoan ngoãn tiến tới gần.
"Thế nào rồi, đã điều tra rõ ràng chưa?"
"Đã điều tra được rồi. Tên tiểu tặc đó lẻn vào đây khoảng chừng canh tư. Không biết hắn lấy được thông tin từ đâu, lẻn vào trong phòng đám người dọn xác kia, đánh cắp bản đồ. Nhưng vận may của hắn không tốt, đụng phải tên mới vào nghề kia, ta nhìn thấy ở đó có hương An thần, hẳn là tên mới vào nghề đó nhát gan, không ngủ được, cho nên đúng lúc phát hiện tiểu tặc kia. Đáng tiếc, tên tân nhân này đã bị Hề Khiêu nổ chết rồi, nếu không, có lẽ hỏi được chút gì đó..."
"Được rồi, đừng nói nữa, đi xử lý hết đám người dọn xác đó đi. Sau đó thừa dịp lửa còn cháy, đốt sạch toàn bộ tòa nhà đi." Cừu quản sự mặt mày âm trầm, không vui khoát khoát tay áo, về phần phải chăng trong đám người dọn xác có người để lộ bí mật hay không, gã đã không muốn biết nữa rồi...
Gã nhân viên nghe lời lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền nghe được ở trong nhà liên tiếp vang lên hơn mười tiếng nổ mạnh, rồi biển lửa lan tràn ra rất nhanh, toàn bộ tòa nhà đều bị ngọn lửa nhấn chìm.
-----BNS-----
Một nơi khác, trong một căn nhà nhỏ tại thành Nam, Hắc y nhân chui ra khỏi một cái giếng cạn trong nhà, gã kéo miếng vải đen che ở trên đầu, sau đó, thân thể rung động, theo đó, thân hình gã nhoáng cái liền mập ra, biến thành một tên trẻ tuổi mập mạp, trắng trẻo, trông rất hiền lành.
Chỉ là, vào lúc này, tên tiểu mập mạp cau mày, thở hổn hển, giận run cả người.
"Lật thuyền trong mương, lật thuyền trong mương a, suốt ngày săn nhạn, để nhạn mổ mắt a. Tiểu tử, mập mạp ta nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi cứ chờ đó cho mập mạp ta. Nơi Tử Tiêu đạo quân tọa hóa a, cơ duyên cực lớn a, vậy mà không còn nữa rồi. Ngươi chưa xong với mập mạp gia đâu!"
Tiểu mập mạp tức giận run rẩy, đống mỡ trên người rung động...
Một lát sau, khi tiểu mập mạp đã thay đổi y phục trên người, bất kỳ ai cũng không thể liên tưỡng gã với tên trộm gầy gò nhanh nhẹn trước kia...
-----BNS-----
Ở phía bên kia, một nơi giáp ranh giữa thành Tây và thành Nam, Tần Dương cũng đã đi tới một căn nhà nhỏ hai lối vào khác của mình.
Thay đổi y phục, nhẹ nhàng nhào nặn trên mặt mũi mình, tiếp đó, xương cốt trên người hắn lách cách kêu vang, chiều cao thay đổi một chút, hình dạng cũng có thay đổi, lại thêm hơi chút dịch dung, hắn liền biến thành một thanh niên trẻ tuổi mặt mày phúc hậu có ba phần tương tự lúc trước.
Thay đổi y phục, thắp đèn sáng lên, nhìn nhà sát vách cũng đã sáng đèn, Tần Dương mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đã có không ít người đã ra khỏi nhà, đứng tại nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng biển lửa phía xa xa, bên trong thành nhiều công trình bằng gỗ, không ít người đều lo lắng đám cháy sẽ lan tới đây...
"Vương tiểu ca, ngươi cũng bị đánh thức dậy à?"
Thấy Tần Dương đi ra, một đại thúc mặt phúc hậu ở nhà sát vách liền nhấc tay bắt chuyện.
"Lý đại thúc, lửa cháy ở đâu vậy?"
"Có vẻ như bắt nguồn từ phía Tam Sơn bang, đám này tạo nghiệp a, đã chết rồi vẫn không thể yên ổn..." Đại thúc lắc lắc đầu thở dài.
"Lý đại thúc, ngươi trở về ngủ đi, ta thấy thế lửa đã giảm bớt đi rồi, không sao đâu. Đây chắc là kẻ nào trước đây bị Tam Sơn bang ức hiếp, bây giờ đến trả thù..."
"Ai nói không phải chứ, Vương tiểu ca, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai không phải còn phải đi làm việc sao?"
"Được rồi..."
Tần Dương cười ha hả xoay người trở vào, đóng cửa, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Chủ nhân lúc trước của căn tiểu viện này họ Vương, chính là dáng vẻ mà Tần Dương đang dịch dung hiện tại. Người này đã bị chết trong trận ôn dịch năm ngoái. Sau khi chôn cất gã xong, Tần Dương lại có được kỹ năng dịch dung súc cốt, liền thuận thế gia tăng cho mình thêm một chiếc áo lót.
Bình thường không có việc gì, hắn cũng sẽ dùng bộ áo lót này đảo quanh đây một chút.
Vốn chỉ là cảm thấy thỏ khôn có ba hang, không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới chiêc áo lót này...
Không nghĩ tới, chưa đến một năm đã phải dùng tới rồi...