Trước đây, khi lấy được bản đồ, hắn từng có suy nghĩ, nếu trên bản đồ đã đánh dấu ra vị trí quần thể cung điện, vì sao còn phải đánh dấu ra những nơi khác? Vì sao còn phải có lộ tuyến rõ ràng, vì sao kỹ càng tỉ mỉ như thế?
Sau khi tiến vào bí cảnh, lựa chọn một cái phương hướng, chỉ cần là tu sĩ đã đúc đạo cơ, tự nhiên có thể ngự khí phi hành, trực tiếp bay thằng đến.
Bây giờ xem như đã hiểu rõ...
Nếu không đi theo lộ tuyến định sẵn, căn bản không đi qua được.
Tần Dương nhìn vùng đầm lầy phủ đầy sương mù, mông lung mịt mờ, nhìn không thấy phần cuối, trong lòng có chút bồn chồn, sự yên tĩnh nơi này có phần không giống tại rừng cây đa.
Trong rừng cây đa, đó là sự tĩnh lặng thuần túy, giống như chạy tới nơi đó là đã chạy đến cuối đường, không còn đường để đi, linh khí trì trệ, trừ điều đó ra không còn thứ gì khác, cũng chính là bởi vì như vậy, Tần Dương mới dám chạy vào mạo hiểm thử một lần...
Còn vùng đầm lầy này, bên trong tĩnh lặng, tử khí sinh sôi, hung thần giấu giếm, hơn nữa còn có chướng khí ẩn chứa kịch độc, bên trong không biết đã chôn vùi biết bao sinh linh, tất nhiên là cực kỳ hung hiểm.
Nếu như nguy hiểm chỉ đến từ chính bản thân đầm lầy thì không sao, nguy hiểm luôn luôn có dấu vết tích để lần theo, sẽ có cơ hội tránh né.
Nhưng nếu như bên trong mối nguy hiểm này còn ẩn chứa thứ quỷ dị khác nữa, kết quả tốt nhất cũng sẽ là cửu tử nhất sinh.
Đơn độc lẻ loi một mình, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất ngờ, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, sẽ không có một người nào để hỗ trợ cho hắn.
Tần Dương không tránh khỏi bắt đầu có chút nhớ đến Trương Chính Nghĩa...
Dải ruy băng đen quấn trên cổ tay Trương Chính Nghĩa rất linh hoạt đa dạng, tại trong đầm lầy này, nó chắc chắn sẽ phát huy được công dụng rất lớn.
...
Hắt xì...
Một tiếng hắt xì bật ra trong chiếc quan tài chôn dưới đất, sau đó liền nhìn thấy một dải ruy băng màu đen, giống như là một chồi non mạnh mẽ, chui ra khỏi mặt đất, rồi không ngừng quấy lớp đất xung quanh tung lên.
Một hồi lâu sau, một cánh tay từ trong đất nhô lên, Trương Chính Nghĩa vùng vẫy thò đầu ra, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt như tặc nhìn lén tất cả xung quanh.
Sau khi thấy xung quanh không có động tĩnh gì, lúc này gã mới chậm rãi chui ra khỏi mặt đất.
"Vị sư huynh hờ đó của ta, trái lại còn có chút lương tâm, vậy mà còn giúp ta vệ sinh, sửa soạn dung nhan, an táng cho ta. Đáng tiếc nha, lão tử không có chết, ha ha ha. Nơi Tử Tiêu đạo quân tọa hóa, vô số bảo vật nha, chờ đó, mập mạp gia của các ngươi sẽ tới ngay lập tức..." Trương Chính Nghĩa chớp chớp mắt, cười ha hả, một thân thịt mỡ run rẩy, rất đắc ý...
Tuy nhiên, trong lúc đang cười rất sung sướng, nụ cười chợt cứng lại tại trên mặt Trương Chính Nghĩa...
Một tờ giấy, chậm rãi bay xuống từ trên người gã.
"Trương sư đệ, ta đi trước, chính ngươi cẩn thận."
Nét chữ vặn vẹo lọt vào tầm mắt, khóe mắt Trương Chính Nghĩa giật giật, gã cảm thấy con mắt mình bị mấy chữ này chọc cho sắp mù.
"Con mẹ nó, vậy mà cũng được sao? Hắn làm sao biết ta không chết thật chứ? Không đúng, lúc đó ta là đã chết thật rồi, hắn làm sao mà biết được, hắn làm sao có thể biết được chứ!"
Lúc đó gã là thật sự chết rồi, chỉ là gã từng có được cơ duyên, không hiểu ra sao tu thành một môn bí thuật quỷ dị, tên là Thần Hoàng Bất Tử, cho dù đã thật sự chết rồi, gã cũng có thể thiêu đốt tuổi thọ để niết bàn tái sinh. Số tuổi thọ phải mất đi trong mỗi một lần tái sinh đều không thể xác định, vết thương khi chết càng nặng, số tuổi thọ mất đi càng nhiều.
Lần này, chẳng qua là trái tim vỡ nát, cơ quan nội tạng bị tổn hại, xương ngực xương sườn bị dập tan, về tổng thể, thân thể vẫn còn rất hoàn chỉnh, thần hồn không bị thương, đầu cũng không bị thương, chỉ thiêu đốt năm năm số tuổi thọ liền niết bàn tái sinh.
Sau khi luyện thành bí thuật này, gã đã từng âm thầm tìm hiểu, tới tận bây giờ vẫn chưa có người nào nghe nói tới môn bí thuật này, và cho tới tận bây giờ cũng không có ai từng nghe nói tới bí thuật tương tự, cho dù là có, loại bí thuật này cũng cực kỳ quý giá, đủ để khiến cho cao thủ hàng đầu tranh đoạt.
Chuyện này, gã chưa từng nói cho bất kỳ ai biết, thậm chí khi hồi tưởng lại, gã cũng không biết mình làm sao để luyện thành...
Vị sư huynh hờ đó làm sao biết được mình chưa chết chứ?
Trong lòng Trương Chính Nghĩa giống như bị một con mèo cào gãi, khó chịu đến phát điên, rõ ràng là có thể thuận thế giả chết, đùa giỡn đối phương một lần, rồi âm thầm hành động ăn mảnh, nhưng hiện tại...
Bốp...
Một cú tát.
Trương Chính Nghĩa nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh Tần Dương, khuôn mặt hắn như cười như không, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của gã.
"Trương sư đệ, ngươi vẫn còn quá non."
Chân nguyên phun ra, Trương Chính Nghĩa mặt không biểu cảm chấn vỡ tờ giấy thành mảnh vụn, nhắm mắt lại tự thôi miên mình.
"Đây là lừa ta! Đây là lừa ta! Vị sư huynh hờ kia của ta tất nhiên là cảm thấy ta có bản lĩnh như thế, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. Đúng, chính là như vậy! Nếu hắn đã có thể để lại tờ giấy, an táng ta, vậy thì chứng tỏ Yêu hổ đã chết, hắn đã lên đường rồi!"
Lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng Trương Chính Nghĩa đã xóa bỏ được hình ảnh đáng sợ trong đầu, gã tổng kết ra một kết luận, vị sư huynh hờ đó có một thú vui xấu, đó chính là đùa giỡn với cả người chết.
Sau khi vứt bỏ được những ý nghĩ này, Trương Chính Nghĩa cất bước tiến ra ngoài khu rừng cây đa.
Nhưng mới vừa ra khỏi khu rừng, nét mặt Trương Chính Nghĩa cứng đờ, bước chân dừng lại.
Phía xa xa, ít nhất có hai ba mươi tu sĩ trúc cơ từ bờ sông đi đến...
Trong đó có mấy khuôn mặt thoáng nhìn rất quen, còn có một người quen cũ...
Cừu quản sự của Vạn Vĩnh thương hội...
Trương Chính Nghĩa xoay người bỏ chạy, đáng tiếc, một vệt linh quang hiện ra, trong nháy mắt đã vượt qua hơn trăm trượng, hóa thành một thanh trường kiếm đen thùi, lơ lửng tại phía trước Trương Chính Nghĩa.
"Trương Chính Nghĩa, ngươi trái lại rất may mắn, vậy mà còn chưa có chết!" Sắc mặt Cừu quản sự tái xám, dẫn theo một đám người cất bước đi đến.
"A, Cừu quản sự, thật là có duyên, lại gặp mặt." Trương Chính Nghĩa cất tiếng cười gượng, không dám có động tác gì...
"Di, tại sao chỉ có một mình ngươi, vị sư đệ kia đâu chứ?" Trong đám người, một vị soái ca mặc bạch sam, nhìn rất tuấn tú tiến tới, vẻ mặt nghi hoặc.
Trương Chính Nghĩa cười gượng không ngừng, vị này nhìn cũng rất quen mắt, người lúc trước sống mái với Đức phi chính là y. Tên hàng này lại thật sự coi tổ hợp sư huynh đệ hờ bọn gã trở thành đệ tử của Vô Lượng đạo viện rồi...
"Trước đây xuất hiện một con Yêu hổ, có thực lực Yêu tướng, vị vậy Tần sư huynh và ta bị tách ra. À, đúng rồi, vị sư huynh này, còn chưa thỉnh giáo đại danh? Nơi đây là nơi quỷ quái gì vậy? Khi chúng ta rơi xuống vách núi phía sau Quỷ thành, thì rơi đến nơi đây..." Trương Chính Nghĩa giật mình, tiến đến trước mặt soái ca...
"Ta là Bạch Ngọc Đường, sư đệ, các ngươi là đệ tử ngoại môn sao?" Bạch Ngọc Đường không có biểu hiện hoài nghi, thuận miệng đáp lại một câu.
"Thì ra là Bạch sư huynh, trước đây đã nhiều lần được nghe nói tới đại danh của sư huynh, đáng tiếc vẫn luôn vô duyên gặp mặt..." Trương Chính Nghĩa bám càng sát hơn, trực tiếp đứng ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bùm bùm lải nhải một tràng...
"Ta quanh năm ở bên trong tông môn, các ngươi ở tại ngoại môn, chưa từng nhìn thấy là rất bình thường..." Bạch Ngọc Đường mỉm cười, hoàn toàn không có hoài nghi gì. Vô Lượng đạo viện, trong trong ngoài ngoài đều có nơi ở của đệ tử ngoại môn, phân bố tại khắp địa bàn của Vô Lượng đạo viện, tổng cộng các nơi không có một vạn cũng đến tám ngàn, rất nhiều khi, đệ tử ngoại môn chỉ tính là công nhân khổ sai của Vô Lượng đạo viện mà thôi...
Không nói tới Bạch Ngọc Đường, những tu sĩ Vô Lượng đạo viện tại đây, người nào có thể nhận ra được ba mươi năm mươi đệ tử ngoại môn đã là nhiều nhất rồi.
Nhìn thấy Bạch Ngọc Đường nói chuyện, những đệ tử nội môn khác của Vô Lượng đạo viện cũng không có ý kiến gì. Cừu quản sự bình tĩnh vung tay lên, lười tiếp tục so đo với Trương Chính Nghĩa tại nơi như thế này.
"Tiếp tục đi thôi, tranh thủ thời gian."
...
Bên kia, trong đầm lầy, một tiếng thình thịch trầm đục, Tần Dương bước chân rất nhanh, đầu đầy mồ hôi lạnh nhảy vọt ra khỏi đầm lầy, quay trở về chỗ cũ, đứng ở bên bờ nhìn chằm chằm một khối đất khô trong đầm lầy.
Ở đó cỏ dại dập nát, một vết trảo to cỡ đầu người lưu tại nơi đó, cỏ dại xung quanh không ngừng héo rũ, mặt đất phát ra những âm thanh xì xì, chỉ qua mấy nhịp hô hấp, vết trảo biến mất, khối đất to khoảng một trượng kia cũng bị ăn mòn hoàn toàn, biến mất không thấy nữa.
Thoáng chốc, đầm lầy lại khôi phục sự yên tĩnh, nhìn không thấy thứ gì khác thường.
"Đến cùng là thứ quỷ gì chứ!" Tần Dương vẻ mặt bình tĩnh, rốt cuộc thứ đánh lén mình vừa rồi là gì hắn cũng không có nhìn thấy...