Vùng thế giới trăm dặm này đảo lộn, thần huy xán lạn, ma diễm ngập trời, một vùng thiên địa, từ lâu đã bị quấy thành một vùng biển ánh sáng vặn vẹo hỗn loạn, người không đủ thực lực là không nhìn thấy được chi tiết trận giao chiến.
Tuy nhiên, cho dù không nhìn thấy rõ nhưng đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó, dư âm tràn ra, chấn động phất qua, mặt đất sụp đổ, nứt vỡ, núi sông lật ngược, thiên địa vạn vật chỉ như con kiến, thoáng qua liền biến thành bột mịn, tan biến.
Cho dù đã hạ quyết tâm, nhưng khi thật sự tới gần, Tần Dương vẫn phải hoảng sợ run rẩy, thân thể theo bản năng mà trở nên có chút cứng ngắc.
Đây là chiến đấu giữa tu sĩ với nhau!
Hơn nữa, dựa theo lời nói của lão nhân, ba vị đại năng thực lực mạnh mẽ này đều chỉ là tên khốn còn chưa tìm được cánh cửa bước vào hàng ngũ cường giả hàng đầu...
Bọn họ đã mạnh mẽ đến như thế, chỉ dư âm chiến đấu đã có thể phá hủy khu vực trăm dặm, thay đổi địa thế địa hình, phá hủy vạn vật trong vòng mấy trăm dặm, vậy thì cường giả hàng đầu chân chính đến cùng sẽ mạnh đến mức độ nào.
Tần Dương không khỏi lòng sinh ra khao khát, khó thể phỏng đoán, trong lòng cảm thấy sự yếu ớt đã hạn chế sức tưởng tượng của mình.
"Quát!"
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, Tần Dương quay đầu nhìn lại, hơi hơi ngẩn ra...
Hắn nhìn thấy một cự nhân thân cao ba nghìn trượng, đột ngột từ mặt đất nhô lên, hai tay vươn ra giãn gân giãn cốt, các khớp xương phát ra tiếng vang lách cách, nghe như sấm sét rền vang.
Cự nhân này đầu báo mắt tròn, hàm én râu hổ, thân trên để trần, phần thân dưới chỉ mặc một khố ngắn da hổ, cơ bắp trên người vồng lên, chắc nịch, giống như đá lớn trải qua mưa sa gió táp, lưng lồi lên, giống như là núi cao chập trùng.
Ngoài ra trên thân còn phủ đầy những hình xăm xanh đen, trải rộng khắp toàn thân, giống như là Đạo văn nhưng thô ráp và đơn giản, có một loại cảm giác mạnh mẽ dũng mãnh.
Cự nhân chậm rãi giãn gân giãn cốt, há mồm hà hơi, luyện không ngang trời, mây mù xung quanh tan rã, kể cả dư âm chiến đầu giữa ba vị cường giả kia và Thi thú thủ lăng lan tới đều bị quấy nát, không thể tới gần chút nào.
Sau đó cự nhân rung hai tay, lăng không chụp một trảo, trên hai vai xuất hiện một bộ đòn gánh linh quang ngút trời, một tay chụp về phía mặt đất, tiện tay nhấc lên đặt xuống một đầu đòn gánh, sau đó lại chụp tới một phía khác, ba ngọn ngúi rơi xuống một bên khác...
Cự nhân gánh ba ngọn núi và một thành, cất bước rời đi, chỉ mấy bước, thân hình đã càng ngày càng xa, biến mất phía xa vời...
"Thanh Lâm thành!" Tần Dương cất tiếng hét kinh hãi, nhìn thấy rõ ràng, một bên đòn gánh lại chính là Thanh Lâm thành, một bên khác chính là Tam Sơn bên ngoài Thanh Lâm thành.
"Hắc, đồ ngốc Ma Thạch thánh tông lại tận dụng triệt để..." Lão đầu cát tiếng cười nhạo...
"Tiền bối, đó là?"
"Đam Sơn thần tướng của Ma Thạch thánh tông, là một tòa Linh sơn mà trước đây tiền bối của Ma Thạch thánh tông dụ dỗ tới biến thành. Một tòa Linh sơn hóa linh rất tốt, lại bị đám ngốc Ma Thạch thánh tông tẩy não thành chó giữ nhà, thực sự là ông trời bất công, để cho đám ngốc đó lấy được vận may cứt chó." Giọng lão nhân không được tốt lắm, nhắc tới điều này liền không biết vì sao mà lửa giận từ từ bốc lên...
"Kỳ thực Ma Thạch thánh tông cũng không tệ, ít nhất đã phái người tới cứu người của Thanh Lâm thành..." Tần Dương nhịn không được nói một lời công bằng. Phía kia, ba đại năng giao chiến với Thi thú thủ lăng, không bên nào quan tâm tới Thanh Lâm thành, với mức độ giao chiến kịch liệt như vậy, sớm muộn gì Thanh Lâm thành cũng sẽ bị hủy diệt...
"Chó má, tên tiểu tử nhà ngươi quá thành thật, suy nghĩ trung thực, đi ra ngoài nhất định sẽ bị người lừa gạt cho ngay cả đũng quần cũng không còn. Ngươi cho rằng đám ngốc Ma Thạch thánh tông tốt như vậy sao?"
"Ách, vậy?"
"Hừ, nói thật cho ngươi biết, giữa lão phu và Ma Thạch thánh tông có chút ân oán, hiện tại bọn họ đang sợ lão phu, đóng chặt sơn môn, đám đại lão giống như tiểu thư khuê các vậy, núp ở trong nhà không ra khỏi cổng một bước, ngươi cho rằng bọn họ không muốn tới nơi này nhúng một tay sao? Bọn họ nằm mơ cũng muốn đến. Đáng tiếc, lúc trước biết được tin tức chậm, chờ đến khi biết được thông tin thì nơi đây đã xảy ra biến hóa, bây giờ còn biến thành bộ dạng này, bọn họ biết rõ tới có nhiều cũng cũng không lấy được gì tốt, còn phải đề phòng lão phu gây phiền toái, cho nên mới phái Đam Sơn thần tướng tới."
"Vậy bọn họ cứu Thanh Lâm thành làm gì?" Tần Dương thật sự có phần không hiểu được, phái Đam Sơn thần tướng tới, không nhúng tay vào lăng tẩm của Tử Tiêu đạo quân chỉ vì cứu Thanh Lâm thành sao? Là muốn kiếm danh tiếng tốt ư?
"Nói ngươi suy nghĩ trung thực, ngươi đúng là ngốc đến ngây ngô. Ngay cả là Thánh tông, nền tảng để tuyển chọn đệ tử cũng đều tại trong số lượng phàm nhân đông đảo này, bên nào nắm giữ địa bàn càng lớn, càng nhiều phàm nhân, cơ hội xuất hiện thiên tài lại càng lớn. Cứu Thanh Lâm thành sao? Chó má, ngươi có tin hay không, đám tiểu nhân Ma Thạch thánh tông nham hiểm chỉ dám ở phía sau mắng chửi người đó, nhất định sẽ quét sạch toàn bộ thành trì phạm vi ba nghìn dặm quanh đây."
"Ah ha..." Tần Dương cất tiếng cười gượng, đã nhận ra được, lão nhân này e rằng không có một chút xíu ấn tượng tốt nào với Ma Thạch thánh tông...
"Nếu là ngày thường, bọn họ làm sao dám làm như thế, bây giờ đã nói rõ rằng bọn họ không nhúng tay vào việc lăng tẩm, lại còn làm người tốt cứu người của một thành, kiếm được danh tiếng tốt, vì vậy, tiếp theo sau đó thuận tay dời đi toàn bộ các thành trình xung quanh ba nghìn dặm, Huyền Thiên thánh tông, Linh Đài thánh tông cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, véo mũi chấp nhận mà thôi..."
"Ta nói cho ngươi biết, sau này nếu nhìn thấy đám tiểu nhân nham hiểm Ma Thạch thánh tông, nhất định nhớ kỹ, những tên đó thoạt nhìn đều là kẻ ngốc to lớn thô kệch, thực ra tâm nhãn đều rất xấu, gặp phải thì nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, đánh chết trước rồi nói sau, nghìn vạn lần đừng có ngây ngô như thế."
...
Lão nhân nói đến đoạn sau, liền bắt đầu lôi vào quan điểm cá nhân, ân cần giáo huấn, không ngừng giội nước đen cho Ma Thạch thánh tông, tổng kết lại bằng một câu nói, nhìn thấy người của Ma Thạch thánh tông, đánh chết hết là được.
Ma Thạch thánh tông cũng không biết đắc tội lão nhân này đến mức nào, tâm tình này là phải cửu hận lớn đến mức nào chứ...
Tần Dương không để ý tới những ý kiến cá nhân phía sau, hắn nhìn theo phương hướng Đam Sơn thần tướng biến mất, trong lòng không ngừng cảm thán, thực sự là được thêm kiến thức...
Thông Cù châu có rất nhiều thủy mạch, mưa thuận gió hòa, vốn dân số đông đảo, chỉ một mình Thanh Lâm thành đã có mấy chục vạn người sinh sống, khu vực ba nghìn dặm xung quanh, lác đác các thành trì lớn nhỏ, tổng cộng ít nhất hơn trăm triệu người...
Bất kể người khác thu hoạch như thế nào, một lần này, Ma Thạch thánh tông đã kiếm được không ít.
"Tiểu tử, cũng đến lúc rồi, toàn bộ lăng tẩm đã chui ra khỏi Hoàng tuyền hải rồi, đã đến lúc tiến vào, đi." Đang lải nhải, lão nhân bỗng nhiên dừng lời, một tay cầm lấy vai Tần Dương, không cho nói lời nào, cất bước bước tới.
Ngay lập tức, tất cả âm thanh ở xung quanh đều biến mất.
Những gì ánh mắt có thể nhìn thấy, chỉ là hư hư huyễn huyễn, tất cả đều giống như phủ thêm một tầng sa mỏng, trở nên có chút mơ hồ, linh khí tiêu tán, không khí cũng tiêu tán, giống như là bỗng nhiên đặt chân ra bên ngoài thế giới, dùng một góc độ khác quan sát thế giới này.
Lão nhân cầm vai Tần Dương xách đi, tốc độ không nhanh không chậm, giống như cất bước thả bộ, tất cả những gì nhìn thấy đang lướt nhanh về phía sau, chỉ sau mấy hơi thở, bọn hắn đã đi vào phạm vi ảnh hưởng của chiến trường.
Những thần quang chói mắt đó trở nên ảm đạm, quét ngang qua, lại không thể đụng tới hai người, rõ ràng đã đảo qua thân thể, nhưng Tần Dương không có chút cảm giác nào.
"Đây là bí pháp Lăng Hư Đạc Bộ của Đạo môn ta, nhập môn tiểu thành là có thể hành tẩu tại trong bóng râm vạn vật, sau khi đại thành, càng có thể hành tẩu tại trong bóng râm của phương thế giới này. Không nói tới vạn pháp không dính, nó chính là Pháp môn tiềm nhập kín đáo đứng đầu, đưa ngươi tiến vào lăng tẩm là chuyện cực kỳ đơn giản. Cho dù là từ đường tổ của ba Đại thánh tông, lão phu cũng có thể tới lui tự nhiên..." Lão nhân có chút đắc ý, tự mình tâng bốc mình...
"..." Tần Dương trầm mặc, nhưng là, ánh mắt nhìn về phía lão nhân có phần không giống trước...