Lúc này, không còn thấy bất kỳ một người nào của Vạn Vĩnh thương hội ở bên trong, chỉ có gai gã nhân viên canh gác tại cổng vào, căn bản không còn ai trông coi những người dọn xác này...
Vì vậy, đám người tự nhiên liền cảm thấy, Hề Khiêu đeo trên cổ mình hoàn toàn chỉ là để bảo hiểm, nhằm đề phòng mà thôi, còn tính mạng mình không có gì nguy hiểm...
Không bao lâu sau, những thi thể lúc trước rất vất vả mới chỉnh đốn, rắp ráp ổn thỏa, bây giờ lại bị kéo ra hỗn loạn.
Mấy người dọn xác lúc trước còn có chút khinh thường làm công việc ráp xác mệt nhọc dơ bẩn, lúc này lại đua nhau lấy ra dụng cụ của mình, bắt đầu tìm kiếm các hình xăm trên thi thể, lột ra những phần da có hình xăm được lựa chọn...
Đám khốn khiếp này thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng khi thật sự nghiêm túc làm công việc mà mình am hiểu, trông họ có một loại cảm giác rất khác, lột da, hong khô, định hình, sau đó dùng thuốc thuộc da, một loạt trình tự liên tục, từng tấm da người có hình xăm được lột ra liền trở nên giống như những tấm bản đồ da người đã truyền thừa mấy trăm mấy nghìn năm vậy, vậy mà trông hình ảnh còn rõ ràng hơn cả khi còn tại trên thi thể...
Nhưng, sau khi xem xét mấy lần, Tần Dương liền không quan tâm tới nữa, mức độ rõ ràng của những tấm bản đồ da người này thực sự có chút kém, ngoại trừ tổng thể không có vấn đề gì ra, về chi tiết nói thẳng ra là miễn cưỡng đạt được ngưỡng độ nét cao, trong khi hình ảnh tấm bản đồ trong đầu hắn, ít nhất phải là chất lượng đĩa quang Blu-ray...
Chênh lệch này không phải chỉ là một chút...
Tuy nhiên, lúc này Tần Dương không có tâm trạng để quan tâm tới chuyện đó, sau khi đám chết tiệt này bóc lớp da người ra, những thi thể vốn đã ngổn ngang giờ trở nên càng thêm lộn xộn.
Mặt rỗ cất tiếng hét to, một đám người vào trong nhà bắt đầu rắp ráp bản đồ, để lại một mình Tần Dương tại bên ngoài tiếp tục làm công việc dọn xác.
Tần Dương im lặng không lên tiếng, trong lúc thu dọn thi thể, tìm một hồi lâu, hắn mới tìm được một thi thể tương đối hoàn chỉnh, thân hình giống mình tám mươi phần trăm, hắn tiện tay chụp lấy, nhét vào trong túi trữ vật tùy thân mang theo...
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến đêm, một đám người hứng thú bừng bừng, nhìn tấm bản đồ mới lắp ghép lại được một nửa, đến lúc này đành phải tạm thời đặt xuống, đám người ở lại trong Tam Sơn bang này để nghỉ ngơi, dù sao nơi đây rộng lớn, và không có người...
Chờ đến khi tất cả mọi người đã chọn xong phòng ở, Tần Dương thuận thế chọn một căn phòng ở dãy nhà bên sát với căn phòng mọi người để nghỉ lại.
Hắn cắm một cây hương An thần do chính hắn đặc chế vào trong lư hương, đặt ở trước cửa phòng, đối với phàm nhân, tác dụng của cây hương này có thể so với thuốc mê, nhưng đối với tu sĩ Dưỡng khí, nó chỉ có tác dụng ổn định tâm thần.
Chỉ là, công thức điều chế cây hương này hơi có chút khác biệt với hương An thần bình thường...
Khi cây hương cháy lên, hương khói lượn lờ ngưng tụ mà không tiêu tan, chiếm giữ không gian nơi đây, rồi chậm rãi lan tràn khuếch tán theo vách tường, mặt ngoài căn phòng giống như được phủ kín một tầng sương mỏng khó nhìn thấy rõ.
Tần Dương đóng cửa lại, chờ đến khi khắp xung quanh vang lên tiếng ngáy, tất cả đều đã chìm vào trong giấc ngủ say, Tần Dương mới vén trường bào của mình lên, bên trong treo dày đặc chi chít ít nhất mấy chục cái túi trữ vật. Hầu hết những túi trữ vật này là cướp được của đám quỷ vật lúc trước, còn có một số là của Tần Dương trước đó.
Từ trong đó hắn lấy ra bốn tấm pháp phù, chia ra dán tại trên bốn bức tường căn phòng, lập tức, một lực lượng dao động yếu ớt lưu chuyển xuất hiện, âm thanh bên ngoài trong nháy mắt liền yếu đi hơn nửa, chỉ nghe loang thoáng, và lúc này, ở bên ngoài thì hoàn toàn không nghe được âm thanh trong phòng.
Tấm phù triện này tên gọi là Thu Thiền, Thu Thiền pháp phù, có nghĩa là tiếng ve kêu mùa thu, và cũng có ý là không còn sức lực, đây là một loại pháp phù cấm âm.
Nếu tác động trực tiếp lên người thì âm thanh do người phát ra sẽ bị tiêu tan, đây là loại hàng cao cấp mà người của Bào Tam Sơn có thể sử dụng, người bình thường là không dùng nổi, bởi vì giá một tấm phù này lên đến ba bốn trăm linh thạch nhất phẩm.
Trước đây Tần Dương là không biết Thu Thiền pháp phù này còn có cách dùng khác, về sau khi đọc bản《 Phù Lục sơ giải 》 kia, hắn mới biết được. Thu Thiền pháp phù dù sao cũng là pháp phù cấp thấp, tự nhiên sẽ có kẽ hở, đó chính là khi sử dụng, tất nhiên sẽ có linh lực dao động, trong rất nhiều trường hợp, dao động này không khác gì ánh sáng ngọn đèn...
Nhưng nếu là kích phát ngược hướng phù lộ, lực lượng của phù triện sẽ không lập tức bộc phát ra hết, dán lên trên tường liền có thể giam cầm âm thanh trong phòng lại, chỗ tốt lớn nhất chính là kín đáo, sau việc sẽ không lưu lại dao động linh lực...
Sau khi xác nhận nơi này không có vấn đề, Tần Dương mới đưa tay lên túi trữ vật, ý niệm hiện lên, một túi vải nhỏ xuất hiện trong tay. Hắn mở ra, bên trong có hơn mười loại dụng cụ nhỏ bé.
Tất cả những thứ này trước đây được hắn đặt mua sau khi học xong kỹ năng mở khóa cạy cửa kia, đáng tiếc cho tới trước lúc này vẫn chưa có cơ hội dùng tới, bây giờ hắn lần đầu lấy ra dùng, và dùng tại trên người chính mình...
Đưa tay sờ sờ chiếc Hề Khiêu trên cổ, Tần Dương chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận cẩn thận, sau đó cầm lấy một cây kim nhỏ ra khỏi túi, nhẹ nhàng gõ gõ lên trên vòng bạc trên cổ.
Âm thanh leng keng, lách cách rất nhỏ liên tục vang lên, Tần Dương nhắm mắt lại im lặng cảm nhận, một lát sau, hắn mở mắt ra, lấy ra ba tấm gương bạc, đặt tại trước người, nhìn hình phản chiếu trên gương bạc, dùng mắt bắt đầu quan sát vòng bạc trên cổ.
Cái vòng bạc này thoạt nhìn giống như những chiếc nhẫn sắt lồng vào nhau, và mỗi một chiếc nhẫn sắt lại giống như một chiếc Tỏa tử giáp, do vô số vật rất nhỏ kết nối, lồng ghép với nhau tạo thành, tổng thể rất tinh xảo, tuyệt đối là một vật có độ chính xác rất cao.
Một lát sau, Tần Dương lấy ra một chiếc kim châm nhỏ, nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trên vòng bạc...
Tức thì, trên chiếc vòng bạc vốn nguyên vẹn hoàn mỹ không tì vết xuất hiện một cái lỗ nhỏ, giống như là lỗ khóa...
Nhìn thấy vậy, cuối cùng Tần Dương lộ ra nét tươi cười, hắn đưa tay lau chùi mồ hôi rịn ra trên trán.
Nếu chiếc vòng bạc Hề Khiêu này cực kỳ nhạy cảm với chân nguyên, vậy thì tất nhiên là một cấu trúc thuần về tinh xảo khéo léo, đây chính là thứ mà những tu sĩ sở trường Cơ quan thuật dùng để phô diễn kỹ năng.
Trên bản chất, kỳ thực bản chất của nó chính là ba mươi sáu ổ khóa nhỏ liên kết, ảnh hưởng lẫn nhau, bên trong có cơ quan nhỏ bé, cho nên khoảng cách giữa vòng này và vòng kia sẽ không ngừng thu hẹp lại qua từng ngày...
Khi đã tránh được điểm gây nổ tung, thứ này chỉ là một cái khóa mà thôi.
Ba mươi sáu ổ khóa nhỏ, không cần mở ra tất cả, chỉ cần mở ra một cái là đủ rồi, trên thực tế, trong ba mươi sáu ổ khóa nhỏ này, chỉ có một cái là có lỗ chìa khóa.
Bây giờ vấn đề khó khăn là khó ở điểm, thứ này quá nhỏ bé, chỉ cần hơi chút sơ ý, liền sẽ thua cả ván, sẽ khiến cho khoảng thời gian các khóa nhỏ thu hẹp lại giảm đi nhiều, không bị nổ chết thì cũng sẽ co lại ép gãy cổ hắn...
Nghe âm thanh phân biệt cấu trúc, quan sát suy đoán, lại thêm đã tìm được vị trí lỗ khóa, Tần Dương gần như đã xác định được.
Chiếc vòng bạc này sở dĩ được gọi là Hề Khiêu, kỳ thực chính là bởi vì bộ phận mấu chốt nhất là một loại Thất Xảo tỏa biến thể được thu nhỏ lại lớn cỡ móng tay, muốn mở nó ra, nhất định phải tìm được bảy điểm mấu chốt, cùng lúc phát lực mới được.
Soi mình trong gương, cầm chiếc thìa cong mảnh nhỏ, một sơi dây bạch kim, từng chút một từng chút một đẩy vào lỗ khóa, ngón tay đảo qua đảo lại rất nhẹ, không ngừng điều chỉnh vị trí.
Sau thời gian khoảng chừng một chén trà, trên trán Tần Dương bắt đầu nhỏ xuống mồ hôi, thân thể thì giống như bị động cứng lại, không chút động đậy, ngực cũng dừng phập phồng...
Hắn đã nín thở, ngón tay lại lần nữa nhẹ nhàng rung động...
Chợt nghe có tiếng lách cách rất nhỏ.
Chiếc vòng bạc trên cổ tách ra, treo tại trên cổ Tần Dương nhìn giống như một con rắn chết màu bạc.
Gỡ chiếc hề khiêu này xuống, Tần Dương ngồi ở đó thở hổn hển, khóe miệng hiện lên nét tươi cười.
"Thực sự không ngờ được, lần này cứu mạng mình, lại chính là mấy trò cạy cửa mở khóa mà mình khinh thường nhất. Về sau nhất định phải đi thắp hai cây Linh hương cho vị thần thâu kia..."