Tần Dương cất đại chùy đứt cán đi, dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, cũng không đi đâu cả, ngồi tại nơi này xem trò vui.
Bay lên trời là không dám bay, ai biết có pháp bảo thỏ nào đui mù nữa hay không, nó liều mạng cũng muốn đâm chết mình thì...
Thực sự là trong lòng có lo lắng, ngồi dưới đất, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào...
Phía xa xa, Đa Bảo Thiên Luân nâng lăng tẩm lên, âm thanh rung động giống như sấm sét, cho dù ở cách xa mấy trăm dặm, hắn vẫn thấy ngực khó chịu, mỗi một âm thanh hắn đều giống bị người nện một chùy vào ngực.
Điểm điểm sao băng bay vút xuống từ Đa Bảo Thiên Luân, liên miên không dứt, rất có cảm giác vô cùng vô tận, Tần Dương nhìn thấy mà thèm vô cùng, trong lòng không chỉ một lần cực kỳ hâm mộ, Tử Tiêu đạo quân thực sự là tài đại khí thô...
Trách không được gọi là đa bảo...
Đợi khoảng chừng nửa giờ, lão nhân bỗng nhiên chui ra từ trong hư không...
Nhìn gương mặt lão nhân hồng hào tươi cười, nếp nhăn trên mặt ít đi khá nhiều, Tần Dương liền biết, lão nhân này khẳng định thu hoạch không nhỏ...
"Tiền bối, thu hoạch khá lớn đi?"
"Bình thường, bình thường, nhặt được pháp bảo, tốt nhất cũng chỉ có ba kiện bảo khí hơi kém chút và một kiện bí bảo, những linh khí còn lại chẳng qua là tiện tay lấy mà thôi..." Lão đầu nói nghe khiêm tốn, nếu không phải trên mặt sáng rõ hai chữ "Đắc ý", Tần Dương thiếu một chút đã tin lời...
Trong lòng có chút chán ngán, Tần Dương nghĩ đến chiếc đại chùy đứt cán thiếu một chút nện chết mình lúc trước, lập tức lấy ra vứt trên mặt đất.
"Tiền bối, hỗ trợ giám định giúp ta vật này, ta vừa mới nhặt được."
"Ha ha ha, đây là thứ tàn phế đụng vỡ giường mây phải không?" Lão nhân ngửa mặt lên trời cười to, cười một hơi đến nửa nén hương.
Tần Dương mặt đen như giọt nước, tự hỏi không biết lão nhân này làm sao mà biết được, không nghĩ ra, chỉ có thể mắng thầm, cười một hơi dài như vậy, không sợ cười bể phổi sao.
"Đa Bảo Thiên Luân, sao trời rơi xuống, đông đảo bảo vật, có rất nhiều tu sĩ đến đây nhặt bảo, chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, lão phu mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, sao có thể không biết chứ?" Nhìn bộ dạng lão già, có vẻ còn vui vẻ hơn cả việc bản thân nhặt được bảo...
"Tiền bối, ngươi xem giúp đi, nói không chừng mấy kẻ đó có mắt không tròng, để sót trọng bảo!" Tần Dương chỉ chỉ cây đại chùy đứt cán, vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn cảm thấy vận khí của mình không thể xui xẻo như thế.
"Không cần xem nữa, thứ này trước đây đúng là trọng bảo, còn tốt hơn ba kiện bảo khí mà lão phu nhặt được không chỉ một bậc. Đáng tiếc, cấm chế tan vỡ, Đạo văn tiêu tán, linh quang mất hết, hoàn toàn trở thành phế thải. Nếu là lão phu không nhìn lầm, vật liệu chính của cây chùy này chính là Điểm Tinh Thần Cương từ vực ngoại rơi xuống, cứng rắn vô cùng, không dễ gây hư hại. Đáng tiếc, hiện tại nó chỉ còn lại có một chỗ tốt này, nếu rơi vào trong tay thợ rèn phàm nhân, nó là một loại vật liệu rèn rất tốt..."
"Nói không chừng là thần vật tự ẩn giấu!" Tần Dương vẫn chưa từ bỏ hi vọng...
"Hừ, tiểu tử ngươi biết cái gì. Nói trắng ra một chút, thứ này chỉ còn lại có một cái vỏ vô dụng, không thể tinh luyện lại, thậm chí không thể tinh luyện thành vật liệu, chỉ là một khối sắt vụn tương đối cứng rắn!"
Tần Dương không cam lòng, lúc này đã hoàn toàn hết hi vọng, ngay vả chiếc đại chùy đứt cán này sử dụng vật liệu gì lão nhân cũng có thể nói ra rõ ràng, tự nhiên sẽ không nhìn sai...
"Mà thôi, giữ lại làm kỉ niệm đi, dù sao cũng thiếu một chút bị nó nện chết, chờ về sau có ngày thành tựu, kể lại cũng là một chuyện thú vị..." Tần Dương lẩm bẩm tự an ủi mình. Lúc trước nói ném hầm cầu, gác chân nhà xí này nọ, đảo mắt liền bỏ qua.
Nói đến cùng, vẫn là cảm thấy vận khí của mình không tệ như thế...
"Tiểu tử, đừng xem nữa, đi thôi." Lão nhân lắc đầu, trong lòng âm thầm cười nhạo, rốt cục vẫn là thanh niên, chịu không được lỗ...
"Vôi làm gì, không chừng còn có pháp bảo thỏ nào nó bị mù xông về nơi đây."
"Hừ, không vội? Ngươi cho rằng vì sao pháp bảo trên Đa Bảo Thiên Luân sẽ không ngừng rơi xuống? Đó là Đa Bảo Thiên Luân đang va chạm vòm trời, muốn phá vỡ hư không, cưỡng ép bỏ chạy. Huyền Thiên thánh tông đã bị chịu thiệt lớn, hơn nữa có Linh Đài thánh tông ở bên cạnh, còn có cả Vạn Vĩnh thương hội, bọn họ làm sao có khả năng ngồi yên không quan tâm? Chỉ cần Đa Bảo Thiên Luân trốn vào thâm không, bọn họ sẽ không có thu hoạch."
"Thu hoạch đến lúc này còn chưa đủ sao?"
"Một chút linh khí mà thôi, bọn họ làm sao nào sẽ để vào mắt, bảo vật lớn nhất chính là bản thân Đa Bảo Thiên Luân. Đa Bảo Thiên Luân này còn có tên là Vạn Pháp Thiên Luân, mỗi một ngôi sao tô điểm bên trên đều là Tử Tiêu đạo quân dung hợp một môn công pháp bí thuật luyện chế thành, khi Thiên Luân chuyển động, vạn pháp đều xuất hiện. Hồi trước có lời đồn đãi, Đa Bảo Thiên Luân này chính là do Tử Tiêu đạo quân tỉ mỉ đúc thành, nó thừa nhận đạo của bản thân, đã là nửa bước Đạo khí, chỉ cần hắn hòa hợp rất nhiều ngôi sao đó vào một, Đa Bảo Thiên Luân sẽ tấn chức Đạo khí, hóa thành Vạn Pháp Thiên Luân chân chính, lúc đó hắn liền có thể một bước phi thiên, trấn áp một phương thiên địa, chỉ là đáng tiếc..."
Lão nhân không nhịn được cảm khái, lòng đầy tiếc nuối...
Cái gọi là pháp bảo, xếp từ thấp lên cao, Pháp, Linh, Bảo, Đạo, bốn đại phẩm giai/cấp bậc. Ba loại trước đều có thể do Khí sư luyện thành, duy chỉ có Đạo khí, trấn áp một phương thiên địa, là không có Khí sư nào có thể đúc thành, chỉ có loại cường giả Phong hào Đạo quân, trải qua vạn năm, không ngừng rèn luyện, đem đạo của bản thân, truyền tải cho nó, phá vỡ gông xiềng của thiên địa, thành tựu truyền thừa vạn thế chi đạo, mới có thể luyện thành một kiện Đạo khí.
Đáng tiếc, đã trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi, cũng chưa từng nghe nói tới có Đạo khí nào mới hiện thế. Còn lưu truyền đến bây giờ, tất cả đều do các tiền bối lưu lại từ rất lâu lúc trước.
Nghe vậy Tần Dương xem như đã hiểu rõ, thảo nào khi bí cảnh bị hủy, mấy người đó không nôn nóng, nhưng khi Đa Bảo Thiên Luân hiện thế, Huyền Thiên thánh tông lại dốc vốn liếng...
Chỉ cần lấy được Đa Bảo Thiên Luân, không chỉ có được một kiện nửa bước Đạo khí, toàn thân sở học của Tử Tiêu đạo quân cũng có thể thuận tay lấy được.
"Không tốt, đi mau!" Bỗng nhiên, lão nhân đột ngột biến sắc, một tay xách theo Tần Dương, xoay người bỏ chạy: "Có lão bất tử không chờ được nữa rồi!"
Đột nhiên, trên không lăng tẩm, giống như bỗng có hai vầng liệt nhật, khí thế cực kỳ kinh khủng bỗng trấn áp bốn phương, thần uy huy hoàng, giống như là đột ngột xuất hiện, nhưng không khiến người ta có cảm giác đột ngột.
Trong lúc nhất thời, mọi âm thanh đều biến mất, cuồng phong đột nhiên dừng lại, khu vực ngàn dặm, vạn vật cúi đầu, mãnh thú đang liều chết đánh nhau lập tức nằm rạp trên mặt đất, run rẩy cầm cập, ngay cả trốn cũng không dám trốn, giữa không trung, từng vệt cầu vồng rơi xuống đại địa, tu sĩ đang truy đuổi theo pháp bảo đều bị trấn áp...
Duy chỉ có Đa Bảo Thiên Luân vẫn phát ra từng đợt âm thanh gấp gáp...
"Ông..."
Một tiếng ngân vang, nhìn thấy trong hai quầng sáng chói mắt trên bầu trời, mỗi cái hạ xuống mảng lớn thần quang, thần uy huy hoàng giống như không hề trở ngại, trong nháy mắt liền đánh lên trên lăng tẩm.
"Răng rắc..."
Một tiếng giòn giã vang lên, biến dị đột nhiên hiển hiện, trong thần quang chói mắt khắp bầu trời, hiện lên một vết rạn đen kịt, chỉ trong chớp mắt, vòm trời vỡ nát, lộ ra một vùng hư không rộng lớn, lan tràn mấy trăm dặm...
Dư âm hủy thiên diệt địa càn quét ra. Mặt đất vốn đã bị san bằng, lại lần nữa bị quét sạch, loáng mọt cái, dư âm tan hết, không thấy bụi bặm tung bay, cũng không có mặt đất chấn động.
Khu vực mấy trăm dặm, đã bị chấn động thành bột mịn, thần uy mênh mông cuồn cuộn, dưới sự trấn áp, nơi đây ngay lập tức liền biến thành sa mạc tĩnh mịch nhẵn nhụi như mặt gương.
Và vào lúc này, lại thấy Đa Bảo Thiên Luân tiến vào trong hư không, thoáng qua liền biến mất...
"Không tốt, trúng kế rồi!"