Quát lớn một câu xong, trong mắt Tần Dương bùng ra kim quang, quanh thân tỏa ra kim quang rực rỡ, giống như hóa thành thần tướng Kim giáp, chân nguyên cuồn cuộn, tựa như nguồn suối tuôn trào, chỉ thoáng qua liền ào ào phun ra như núi lửa, chân nguyên màu tím nhạt hóa thành liệt hỏa hừng hực, bao phủ Tần Dương vào bên trong.
Xán lạn rực rỡ, soi sáng một vùng thế giới ngân hải do trận pháp biến ảo ra, khí tức mãnh liệt, cổ xưa, sâu không lường được lan tỏa ra, Tần Dương lơ lửng giữa không trung, tóc đen như rồng điên cuồng bay múa, quanh thân tỏa ra thần huy, quả thực là không thể nhìn thẳng.
Trong lúc nhất thời, Tần Dương đem chân nguyên, nhục thân, tất cả đều được thúc đẩy đến cực hạn!
Tung ra toàn bộ lực lượng!
Đảng Hàn ánh mắt run lên, trong lòng hơi kinh hãi, y không ngờ được rằng, Tần Dương chỉ mới cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ, lại bộc phát ra được khí thế mạnh mẽ như vậy, còn mạnh hơn ba phần so với không ít tu sĩ Thai nguyên.
Nhưng chỉ thoáng qua, hai mắt Đảng Hàn đã khôi phục lại sự bình tĩnh như trước, mặt trầm như nước: "Trúc cơ vĩnh viễn chỉ là Trúc cơ mà thôi, có một số sự chênh lệch là giống như lạch trời, không thể vượt qua."
Y đưa tay điểm tới, trong ngân hải có những con Ngân long giống như do thủy ngân ngưng tụ thành, vọt ra mặt biển, Ngân long to cỡ một trượng, dày đặc chằng chịt, vòng vòng đan xen, hội tụ thành một ngọn sóng lớn ngân hà, cuồn cuộn tràn đến, trọng lượng nặng nề đè ép xuống khiến vòm trời cũng phải run nhè nhẹ, đại trận giống như sắp chịu đựng không nổi sức mạnh to lớn này, như thể tan vỡ ra.
Sát ý sôi trào trong mắt Tần Dương, rét lạnh như băng, tay siết ấn quyết, kim quang quanh thân giấu giếm tử sắc hỏa diễm, xông thẳng tới Đảng Hàn.
Trong kim quang, nhuệ khí ngút trời, tay phải Tần Dương hóa thành thủ đao, kim khí bắn ra, giống như một thanh thần binh tuyệt thế, có thể chặt đứt tất cả mọi thứ phía trước, từng tràng âm thanh kim loại va chạm leng keng vang lên, tựa như hàng vạn binh mã xuất trận, thanh thế to lớn.
Đối mặt với rất nhiều ngân long từ phía trước vọt tới, Tần Dương không tránh không né, đối đầu chính diện, kim quang xuyên qua ngân long, rầm rầm rầm, những âm thanh nổ tung vang lên liên tục, không giống như bọt nước bắn tung ra, mà càng giống như là núi cao trầm trọng không ngừng bùng nổ.
Hơi nước bốc lên, hào quang kim sắc tỏa ra trên người Tần Dương trở nên càng thêm mãnh liệt, dữ dằn, mạnh mẽ, khí thế đáng sợ cực kỳ, trước nay chưa từng có.
"Thình thịch thình thịch thình thịch..."
Ngân long liên tiếp nổ tung, Tần Dương tựa như hóa thành thần binh tuyệt thế, không thấy máu nhất quyết không trở về.
Một đường xuyên qua mấy chục con Ngân long do ngân thủy biến thành, tốc độ của Tần Dương càng ngày càng chậm, đến khi vọt tới trước người Đảng Hàn mười trượng, hắn hoàn toàn dừng lại, không thể tiến thêm bước nào.
Kim quang trở nên ảm đạm, ngọn lửa tử sắc do chân nguyên bốc cháy tạo ra lúc này cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh bao phủ bên ngoài thân. Quanh thân Tần Dương đầm đìa máu tươi, máu sền sệt chảy ra khỏi vết thương, lập tức bốc hơi lên hơi máu, những cột sương mù màu đỏ máu lao vút lên.
"Lấy thân thể Trúc cơ, tại trong Nhất Nguyên Trọng Thủy trận, tới được khoảng cách gần đến như thế, trong Ma Thạch thánh tông này, không, khắp toàn bộ Hồ Lương, đều không có ai có thể so sánh được với ngươi, rất giỏi!" Đảng Hàn đứng ở trên đầu ngọn sóng, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc, chấn động, rồi chuyển thành tiếng than thở: "Chỉ là đáng tiếc, phải dừng tại đây."
"Đúng vậy, phải dừng tại đây. Cũng không biết, Nhất Nguyên Trọng Thủy, hóa thành trời cao, dẫn dắt thiên lôi, ngươi có thể chống lại được hay không." Tần Dương hé miệng lộ ra một tia cười lạnh, miệng đầy vết máu cũng khó thể che giấu nụ cười xán lạn đó.
Con ngươi Đảng Hàn co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy không biết từ khi nào, không trung đã bị sương mù màu bạc che phủ, khi Tần Dương nói xong, Đảng Hàn lập tức cảm thấy, trong Nhất Nguyên Trọng Thủy trận đột nhiên xuất hiện kẽ hở, có một khu vực lớn thoát khỏi sự kiểm soát của y!
"Ầm ầm..."
Sấm sét nổ vang, trong mây mù ngân sắc có lôi quang ngân sắc chốp giật quay cuồng, giống như Lôi long cuồn cuộn nhào lộn trong mây mù, tiếng gầm rú khàn khàn, uy áp kinh khủng đột nhiên hàng lâm.
Đảng Hàn giật mình, vẻ mặt chấn kinh, y không ngờ được, Tần Dương hoàn toàn không phải thể tu thuần túy, không biết hắn âm thầm thi triển ra loại thuật pháp kinh khủng này từ khi nào, tụ vân tụ vụ, đợi đến khi mây mù hội tụ đến mức độ nhất định, thì lập tức cưỡng ép đoạt đi quyền kiểm soát thủy khí trong mây mù.
Nghĩ lại quãng đường Tần Dương vọt đến đây, y làm sao còn không rõ, đó không phải là hành động liều mạng đánh nhau, ngoan cố chống cự, mà đó là bố cục!
Tất cả đều là cục!
Thiêu đốt chân nguyên, chính diện đối kháng với Ngân long, để mặc cho Nhất Nguyên Trọng Thủy bám vào người, chẳng qua là để làm cho hơi nước bốc lên, cưỡng ép làm bốc hơi Nhất Nguyên Trọng Thủy, hóa thành biển mây ngân sắc bao phủ bầu trời!
Thế nhưng là, lúc này hiểu ra thì đã muộn!
Thượng Thanh Vân Tiêu dẫn lôi bí pháp, thời gian thi pháp chậm chạp, trong giai đoạn đầu, tất cả chỉ là tụ tập mây mù, tích tụ lực lượng, nhiều nhất chỉ tính là dẫn dắt mà thôi, thời gian ngưng tụ càng dài, uy lực càng lớn, hơn nữa uy lực lớn nhỏ như thế nào có quan hệ trực tiếp với cảnh vật chung quanh, chính là diệu pháp vô thượng lấy lực bản thân để dẫn dắt vạn lực thiên địa.
Thời điểm khi phóng thích ra mới tính là khống chế thực sự!
Thực sự là đến giây phút cuối cùng mới lộ ra, bộc phát ra uy lực vượt xa khả năng tu sĩ có thể kiểm soát!
"Ầm ầm!"
Sấm sét nổ tung, tầng mây ngân sắc rực rỡ bùng phát ra ngân quang chói mắt, soi sáng thiên địa, giống như là một con Lôi long trắng bạc thô to từ trên trời lao xuống, gầm thét rít gào, xé tan mọi thứ.
Nơi nó đi qua, tất cả đều bị pá hủy, đại trận bị cưỡng ép xé rách, những vết rạn nứt hiện lên, lộ ra cảnh tượng bên ngoài trận, ngân hải tung hoành, ngân lôi chưa rơi xuống, ngân hải đã giống như bị một sức mạnh to lớn đè ép, lõm xuống phía dưới.
Đảng Hàn sắc mặt lạnh đi, tay siết ấn quyết, ngân thủy cuồn cuộn quanh người tỏa ra hào quang rực rỡ, rồi chỉ trong nháy mắt liền hóa thành tầng tầng ngân giáp như pháo đài kim loại, bảo vệ y vào trong đó.
"Rầm!"
Quả cầu bạc khổng lồ vô song va chạm với thần lôi ngân sắc rực rỡ. Thần lôi giống như là một ngàn Thiên đao rơi xuống, sức mạnh hủy diệt, chém vỡ ngân cầu.
Trong chớp mắt, ngân hải bị cắt đứt, giống như đã bị một đao chém làm đôi!
Dùng Nhất Nguyên Trọng Thủy chống lại thần lôi do Nhất Nguyên Trọng Thủy phát triển ra, làm sao có thể ngăn cản được! Ở chiều ngược lại, thần lôi đánh xuống, càng nhiều Nhất Nguyên Trọng Thủy bị cưỡng ép hóa thành khí, lại giúp cho uy năng của thần lôi mạnh mẽ lên mấy phần!
Ngân hải chia tách, ngân quang biến mất, chỉ còn lại Đảng Hàn lơ lửng giữa không trung, chỉ là vào lúc này, y không còn có thể duy trì phong độ, xương cốt trên người không biết đã bị gãy bao nhiêu đoạn. Hai tay, hai chân, lồng ngực đều có xương cốt đứt gãy, đâm rách da lòi ra ngoài, trông thê thảm vô cùng.
Trên mặt y cũng đầy vết máu, miệng không ngừng tràn ra máu đen, chỉ có một chiếc ngọc bàn lơ lững dưới chân y, tỏa ra từng tầng từng tầng sáng nâng y lơ lửng giữa không trung, gương mặt dữ tợn trợn trừng nhìn Tần Dương.
Mà Tần Dương thì không chút nào do dự, hắn hóa thành một luồng kim quang, vọt tới Đảng Hàn!
Đảng Hàn hộc máu, há mồm phun ra, máu đen hóa thành huyết tiễn, lao thẳng đến ngực Tần Dương. Tần Dương nét mặt dữ tợn, chỉ hơi chút lệch người tránh đi vị trí yếu hại, tốc độ không giảm chút nào, tùy ý cho huyết tiễn xuyên thủng ngực phải, ngón tay làm đao, đâm thẳng tới mặt Đảng Hàn!
"Ngông cuồng."
Ngay vào lúc này, một tiếng quát chói tai giống như sấm sét nổ vang bên tai Tần Dương, đầu óc Tần Dương bị chấn động choáng váng hoa mắt, cùng lúc đó, đại trận giống như bị một sức mạnh to lớn xé rách, tầng mây ngân sắc trên bầu trời vỡ nát ra, một ngón tay tựa như bạch ngọc phá không vọt đến, lôi cuốn theo thần quang và lực lượng vô hạn, điểm tới Tần Dương.
Thân thể Tần Dương bị kìm hãm lại, sắc mặt tím tái, thân thể giống bị một ngọn cự phong đè ép, khiến hắn không thể hô hấp, không thể phản kháng.
"Sư tôn..." Khuôn mặt Đảng Hàn lộ ra vẻ vui mừng, tâm tình căng thẳng dường như cũng được thả lỏng...
"Con mẹ ngươi!" Tần Dương gần như cắn vỡ hàm răng, miệng trào máu tươi, hai mắt đỏ bừng.
Đối với một ngón tay điểm tới từ phía sau, hắn mặc kệ, không tâm tới, cất tiếng gào giận dữ khàn khàn, bộc phát ra tiềm lực toàn thân, tay phải hóa thành dao sắc, trực tiếp đâm vào trong miệng Đảng Hàn, đánh bùng nổ đầu y!
Trong nháy mắt bàn tay rụt về, hắn đồng thời thi triển kỹ năng, lấy ra được hai cái quang cầu, tiện tay vỗ lên đầu mình.
"Khụ..."
Há mồm ho ra máu, Tần Dương bị uy áp trấn áp thở không nổi, hắn nhìn chằm chằm ngón tay tựa bạch ngọc đang vọt tới, trong mắt chỉ có niềm vui sướng.
Rất nhiều năm trước, hắn đã biết rõ một cái đạo lý.
Khi đánh nhau, thì phải quyết liều chết mà đánh, thà chặt đứt một ngón của nó còn hơn làm bị thương mười ngón tay!
Bây giờ đánh chết Đảng Hàn, cũng đã Sờ thi rồi, Đảng Hàn đương nhiên là đã chết ngắc! Để xem lão bất tử Liên Dục làm sao cứu được!