Bên ngoài Thanh Lâm thành vạn dặm về phía Bắc, có một cái khe sâu không thấy đáy, kéo dài ngàn dặm, rộng hơn mười dặm, bên trong đó âm phong gào thét suốt ngày, vạn quỷ kêu rên, hơn nữa còn có vô số độc vật, và có thần dị tiềm tàng, chim bay không lọt, khó thể băng qua, nó từ lâu đã trở thành nơi hung hiểm người người né tránh.
Có rất nhiều truyền thuyết về Nhất Đao hạp này, truyền lưu rộng nhất chính là về lai lịch, nghe nói là mấy nghìn năm trước có hai vị cường giả giao chiến với nhau, khi chiến trường lướt qua nơi này, có một vị cường giả vung đao hạ xuống, chém ra Nhất Đao hạp.
Cho đến về sau, càng ngày càng có nhiều truyền thuyết, có người gặp qua âm hà phiêu đãng, vô số quỷ vật ở trong đó kêu rên quay cuồng, cũng có người từng gặp bầy đàn độc vật di chuyển sào huyệt giống như thủy triều, đương nhiên, truyền lưu nhiều nhất chính là, có cường giả nào đó tiến vào trong đó rồi không còn thấy đi ra, có cường giả nào đó tự cho rằng thực lực mình mạnh mẽ, muốn bay ngang qua Nhất Đao hạp, nhưng rồi rơi vào trong đó...
Những câu chuyện đại loại như thế, nhiều không kể xiết.
Tần Dương có chút đau răng, sớm biết vậy thì không hỏi cho rồi, bây giờ biết được thông tin, càng tăng thêm phiền não...
Nếu như thật sự muốn có được《 Táng Hải bí điển 》, tình huống lý tưởng nhất tự nhiên là Táng Hải đạo quân đã chết, hơn nữa còn là hồn phi phách tán, không lưu lại tàn niệm, chỉ còn lại tàn khu đã tan hết lực lượng, được an táng tại nơi nào đó ít người, sau đó mình đi Sờ thi, nói không chừng có thể lấy ra được《 Táng Hải bí điển 》.
Nhưng hiện tại, Táng Hải đạo quân rốt cuộc còn sống hay chết vẫn chưa biết được...
Tình huống tiếp theo là Táng Hải đạo quân chết rồi, mình trà trộn vào Phật Ma giáo, tìm mọi cách để lấy《 Táng Hải bí điển 》, độ khó cũng cao đến mức không thể hoàn thành.
Bời vì, nếu bên trong Phật Ma giáo thật sự có cất giấu, đó cũng là điển tịch trấn phái, bên trong ma giáo, số người tận mắt nhìn thấy, nói không chừng chỉ có mấy người.
Hơn nữa, Phật Ma giáo, hoàn toàn chưa nghe nói tới cái tên này, ai biết đến cùng nó ở đâu?
Nhưng bên trong giáo có Phong hào Đạo quân, lại có truyền thừa bí điển, thực lực của Phật Ma giáo chắc chắn cao hơn ba Thánh tông Hồ Lương.
Được rồi, điều này cơ bản vô dụng, một cái cuối cùng, nhảy xuống Nhất Đao hạp đi thử vận may, không nói cũng được...
"Con đường phía trước còn mênh mông, không cần tự làm rối mình, chuyện về sau, ai nói khằng định được chứ, đừng có nghĩ nữa, nói không chừng, về sau ngươi còn tìm được thứ khác thích hợp hơn Táng Hải bí điển, dù sao thì số cổ kinh bí điển ta từng thấy chỉ là số ít mà thôi." Tử Tiêu đạo quân thấy Tần Dương dường như rơi vào khổ não, cười nhẹ nói.
"Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, ta cũng nên đi." Tử Tiêu đạo quân hơi dừng một chút, rồi như là nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, đúng lúc ta có một việc nhỏ, muốn nhờ ngươi hỗ trợ."
"Tiền bối mời nói, chỉ cần vãn bối có thể làm được, không dám không theo."
Tử Tiêu đạo quân gật gật đầu, lấy ra một tờ giấy vàng dài một xích, đưa cho Tần Dương: "Nếu là tên tặc nhân đó đã chết, mà về sau ngươi có cơ hội gặp được lăng tẩm của hắn, làm phiền ngươi dán vật này tại trên mộ bia của hắn, đương nhiên, nếu có thể dán tại trên hài cốt của hắn là tốt nhất, coi như xả ra một chút tức."
Tần Dương nhận lấy giấy vàng, khóe miệng giật giật...
Trên giấy vàng có bốn cái chữ lớn cứng cáp hữu lực: Tiểu nhân gian nịnh.
Hận ý trong đó, thông qua giấy vàng, ập vào mặt, chỉ nhìn thoáng qua, Tần Dương liền cảm giác thần hồn đau đớn, hai mắt chua xót vô cùng.
Hắn vội vàng lấy ra một cái hộp gỗ, đặt tờ giấy này vào trong hộp, không dám nhìn tiếp.
Tần Dương có chút bất đắc dĩ, Tử Tiêu đạo quân thật đúng là hận Táng Hải đạo quân đến tận trong xương cốt, cũng đã chết lâu như vậy rồi, chỉ còn lại một chút tàn niệm, vậy mà vẫn còn nhớ đến cừu hận hồi đó.
Hơn nữa còn cần nhờ đến phương thức này để xả giận...
"Được rồi, tiền bối, nếu có cơ hội, ta tự nhiên làm theo." Tần Dương trả lời có chút vô lực...
"Để ta đưa ngươi ra ngoài." Tử Tiêu đạo quân gật gật đầu, vung tay lên. Tần Dương bỗng thấy hoa mắt, thoáng cái liền trở lại vị trí lối vào lăng tẩm.
Trong hư không bên cạnh có một cánh tay thò ra, chụp lấy vai Tần Dương, lôi kéo Tần Dương vào trong thế giới âm ảnh.
"Tiền bối, sắc mặt ngươi tại sao khó coi như vậy..." Gặp lại lão nhân, Tần Dương không khỏi có chút nghi hoặc, sắc mặt lão nhân tái nhợt, cả người rung động, ánh mắt cũng run nhè nhẹ.
"Đừng nói lời vô dụng, đi nhanh đi." Lão đầu nhỏ giọng quát lên, lôi kéo Tần Dương rời đi, chỉ là khi quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Không nghĩ tới chỉ còn lại một chút tàn niệm, vậy mà còn có thần uy như thế, chỉ lướt qua không trung nhìn một cái, liền xem thấu bóng tối, khóa chặt lão phu tại chỗ, không gian xung quanh đều ngưng đọng lại, một thân thực lực, toàn bộ bị giam cầm.
Nếu không phải là có không có ác ý, e rằng chỉ cần một ý niệm, lão phu liền sẽ chết không có chỗ chôn.
"Tiền bối?"
"Đi mau." Lão nhân xách Tần Dương, hành tẩu tại trong âm ảnh thế giới, có phần bị hù dọa sợ mất mật, lcú di chuyển, gần như hóa thành một luồng ánh sáng, quang cảnh xung quanh đều biến thành tàn ảnh mơ hồ, lướt nhanh về phía sau.
Lão nhân xách Tần Dương bay ra mấy trăm dặm, thò đầu ra nhìn nhìn rối mới chui ra khỏi âm ảnh của thế giới, thở phào một hơi.
"Lão phu thực sự là bị mất lý trí, đi theo ngươi dò xét lăng tẩm gì chứ, may là Tử Tiêu đạo quân không muốn so đo với ta, nếu không, lão phu e rằng sẽ trở thành một vị tiền bối của Đạo môn bị chết uất ức nhất..." Lão nhân không chỉ là tức giận mà còn sợ hãi, đứng tại chỗ không ngừng giậm chân.
"Khụ, tiền bối, nếu không, ta đưa thêm cho ngài một túi?" Tần Dương cũng có chút xấu hổ, trước khi đi hắn không biết sẽ nguy hiểm đến mức độ như vậy, cũng không nghĩ tới Tử Tiêu đạo quân chỉ còn lại có tàn niệm, mà vẫn lợi hại như thế...
"Được rồi..." Lão nhân cất tiếng thở dài, thật lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, vẻ mặt lão nhân thay đổi, ngước mắt nhìn chằm chằm Tần Dương, đến khi Tần Dương bị nhìn đến nổi da gà ông ta mới nặn ra nét tươi cười: "Tiểu tử, ngươi quá thành thật, thực lực lại quá yếu, ở bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ bị chết rất khó coi. Vậy đi, lão phu là người Truyền đạo của Đạo môn, vẫn có chút quyền lợi, để cho ngươi gia nhập vào Đạo môn của ta đi."
Nhưng mà...
Tần Dương còn chưa kịp trả lời, chợt nhìn thấy trên bầu trời phía xa xa hiện ra ánh sáng, giống như là mặt trời chói chang, từ hư không chiếu xuống, chói lọi rực rỡ, ánh sáng quét ra, ngay lập tức thiên đại tahy đồi, đêm tối biến thành ban ngày vô tận.
Liệt nhật treo cao trên bầu trời, một tiếng chuông kéo dài trầm ổn và khí thế từ trong đó truyền ra, từng gợn sóng rung động mắt thường có thể nhìn thấy được lan tràn ra, liệt nhật mênh mông, chính đại cương trực, tiếng chuông huyền diệu, tận diệt yêu tà.
Phía trên lăng tẩm, mây đen tan biến, ô quang biến mất, vô số Thi thú thủ lăng với hình thể khổng lồ bộc lộ ra hình dáng.
Tiếp theo ngay sau đó, tiếng chuông lại vang lên.
"Coong..."
Mấy trăm con Thi thú thủ lăng, tùy tiện lôi ra một con nào đều có thể đánh ngang với ba vị đại năng kia, nhưng vào lúc này, chúng lại giống như cành khô gỗ mục, chỉ thoáng qua, tất cả đều bị chấn động thành bột mịn.
"Coong..."
Tiếng chuông tiếp tục vang lên, nghịch chuyển Càn khôn, khi một sóng rung động quét qua, liền dễ dàng như trở bàn tay, thế giới nơi này khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Chỉ trong chốc lát, lăng tẩm đã hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, không còn có bảo vệ, chỉ cần tiếng chuông vang lên thêm một lần nữa, e rằng lăng tẩm sẽ phải sụp đổ theo...
...
"Hạo Dương bảo chung!" Lão nhân kêu lên kinh hãi, rồi dường như nghĩ đến điều gì đó, cười hắc hắc, vẻ mặt có chút hả hê: "Lão bất tử của Huyền Thiên thánh tông xem như bỏ được. Nhưng mà, cho dù là tế ra Pháp bảo trấn phái Hạo Dương bảo chung, bọn họ lại có thể gõ vang mấy lần? Hơn nữa, bọn họ đã quá coi thường Tử Tiêu đạo quân rồi, sẽ thiệt thòi lớn a."
Lão đầu vui tươi hớn hở xách theo Tần Dương bay đến giữa không trung, tiện tay nặn một khối mây trắng, luyện hóa thành giường mây, đặt Tần Dương lên trên, sau đó lật tay lấy ra một cái bàn, bày ra rượu và thức ăn, rót đầy rượu ngon, đặt mông ngồi xuống trên giường mây.
"Nhanh ngồi xuống xem trò vui, buổi diễn lớn như vậy, vạn năm mới có một lần a."
"Tiền bối, ngươi và Huyền Thiên thánh tông cũng có cừu oán sao?"