Tần Dương cau mày, bước chân không dừng lại.
Chỉ qua một hai hơi thở, nhìn thấy rõ ràng bóng người tiến vào trong đầm, Tần Dương hơi hơi sửng sốt...
Đó là một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi, nhìn mũm mỉm kiểu trẻ con, mặt mày bẩn thỉu, mái tóc đen rối tung lộn xộn, người mặc một chiếc áo ngắn màu đen dính đầy bùn đất.
Lúc này, nó đang cẩn thận từng li từng tí bước đi trong đầm, tìm kiếm nơi có thể đặt chân, nhưng rất nhanh sau đó, dường như nó bị thứ gì đó thu hút, chậm rãi tới gần một chỗ hõm nước, vươn dài cổ tới, nhìn vào trong hõm nước.
Trái tim Tần Dương đập mạnh một cái, vội vàng tiến tới, nhìn thấy đầu tiên chính là thủy thảo trong chỗ hõm nước đó đang chậm rãi tản ra, bên trong có một thi thể nữ nhân bị trướng lên, có phần thối rữa, khuôn mặt như cười như không nổi tại dưới mặt nước, cánh tay chậm rãi đung đưa, thu hút đứa trẻ ở trên.
Trên khuôn mặt cậu bé xuất hiện vẻ kinh ngạc và nở nụ cười vui mừng, duỗi tay vào trong mặt nước.
Hỏng rồi...
Tần Dương cả kinh, lúc này cũng không kịp nghĩ đến vấn đề tại sao nơi này lại xuất hiện đứa trẻ...
Hắn vội vàng lấy ra ba tấm Phong hành phù, kích hoạt phù đảm rồi vỗ lên trên người mình, cũng bất chấp ẩn giấu chân nguyên, lập tức, tốc độ tăng vọt lên mấy lần, lao thẳng về phía cậu bé kia.
Đồng thời cắn răng, lấy ra cuốn Mặc lục duy nhất, xé mở một góc, rót chân nguyên vào, linh quang ngút trời, linh lực dao động nhấc lên từng trận cuồng phong, chỉ trong chớp mắt, một quyển Mặc lục liền hóa thành một luồng lưu quang, lập tức bao phủ đứa trẻ vào bên trong.
Tầng lớp từng lớp quầng sáng màu đỏ vàng từ đỉnh đầu đứa trẻ, không ngừng buông xuống, trên quầng sáng có vô số phù văn vàng kim không ngừng hiện lên rồi tan biến.
Cùng lúc đó, phía dưới vũng nước, một con quái vật lao ra mặt nước, chiếc miệng mọc đầy răng nhọn há ra, phập một tiếng, cắn vào trên đầu đứa trẻ.
Răng rắc...
Quái vật một ngụm cắn lên trên quần sáng màu đỏ vàng, răng nhọn trong miệng vậy mà lại gãy vỡ mấy chiếc, mà phù văn không ngừng hiện lên trên quầng sáng cũng tại trong nháy mắt đó tiêu tan đi một phần ba.
"Oa..." Chờ đến khi quái vật rơi xuống lại vũng nước rồi biến mất, đứa trẻ mới sợ hãi ngồi bệt xuống đất, oa, cất tiếng khóc to.
Tần Dương mặt trầm như nước, dưới chân nổi gió, tốc độ lại tăng nhanh lên một phần.
Quái vật rơi vào trong nước biến mất không thấy, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sát khí vô hình lưu động, quái vật kia đã bắt đầu nhìn chăm chú vào hắn rồi.
Vọt tới bên cạnh đứa trẻ, Tần Dương đưa tay xuyên qua quầng sáng, một tay xách cậu bé lên, khiêng tại trên vai, sải bước chạy nhanh hướng ra ngoài đầm lầy. Với tốc độ như thế này, cho dù đạp vào trong nước bùn, hắn cũng có thể tại trước khi bị chìm xuống nước, nhấc chân chạy tiếp ra ngoài.
Chỉ cách bờ đầm lầy mấy trăm trượng, nhưng mới cuồng chạy được hơn trăm trượng, lông tơ cả người Tần Dương chợt dựng đứng cả lên, toàn thân ớn lạnh, cảm giác có nguy hiểm kinh khủng ập tới, máu tươi chảy trong cơ thể dường như đọng lại.
Đây là bản năng, khi sinh vật đối mặt với nguy hiểm hẳn phải chết thì hoặc là cả người cứng ngắc lại, nghển cổ chờ chết, hoặc là bộc phát ra sự điên cuồng lớn nhất.
Chênh lệch quá lớn!
Quái vật đó thậm chí có thể một miếng cắn nát chân nguyên hộ thể của tu sĩ Trúc cơ, với pháp khí phòng ngự, nó cũng có thể một cú cắn phế bỏ hơn phân nửa uy năng.
Mình chỉ là một tiểu lâu la Dưỡng khí, không có pháp khí hộ thân, cũng không có chân nguyên hộ thể, nếu bị cắn trúng thì chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ.
Một cuốn Kim quyển Mặc lục duy nhất mình có này, năng lực phòng hộ mạnh đến đáng sợ, còn mạnh hơn tu sĩ Trúc cơ thúc đầy pháp khí phòng hộ ba phần, đáng tiếc, nhiều nhất chỉ có thể chống được ba lần, hơn nữa còn đã cho đứa trẻ...
Rầm rầm...
Phía sau vang lên âm thanh bọt nước bắn lên, Tần Dương rợn tóc gáy, giật nảy mình, cảm giác khủng bố tại thời khắc sinh tử này quả thực sắp éo trái tim hắn phải nổ tung, vang lên trong tai chỉ toàn tiếng trái tim đập thình thịch thình thịch loạn xạ.
Tại thời khắc sinh tử, Tần Dương giống như đột phá qua được sự áp chế của nỗi sợ, lập tức từ trạng thái ngển cổ chờ chết biến thành điên cuồng như bệnh tâm thần, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng với tốc độ tăng vọt mấy chục lần.
Ngay khi quái vật há to miệng vọt tới.
Tần Dương bỗng nhiên đưa tay cầm lấy đứa trẻ, thân hình xoay chuyển, đưa đầu cậu bé chắn tại trước người, chủ động nhét vào trong chiếc miệng há to của con quái vật đó.
Răng rắc...
Hai hàm răng nhọn đan xen trong miệng quái vật lại lần nữa bị gãy hơn mười chiếc...
Nó nổi giận gào lên vang vọng đầm lầy, quái vật vung đuôi, lần nữa chìm vào trong vũng nước, biến mất không thấy.
Bước chân Tần Dương không ngừng, lại khiêng cậu bé lên vai, vung chân cuồng chạy.
Đứa trẻ vốn đang oa oa khóc lớn, lúc này chỉ há hốc miệng, trợn mắt há mồm, vươn tay sờ sờ một tầng quầng sáng màu đỏ vàng lấp lóe phù văn quấn quanh thân thể mình...
Không biết là bị quầng sáng đỏ vàng làm kinh ngạc, hay là bị chiêu thức bất thình lình vừa rồi của Tần Dương làm kinh hãi, cậu bé duy trì vẻ mặt sững sờ đó một hồi lâu.
Nhưng là, Tần Dương lại không chút nào may mắn...
Kim quyển Mặc lục có lực phòng hộ rất mạnh, nhưng lực lượng còn lại nhiều nhất cũng chỉ có thể chống chịu thêm một kích.
Khoảng cách vượt ra khỏi phạm vi đầm lầy vẫn còn xấp xỉ ba trăm trượng, với khoảng cách này, dựa theo tần suất tấn công của quái vật, hắn ít nhất phải chống thêm hai lần mới có thể chạy ra.
Không ngoài dự liệu, qua hai ba nhịp thở sau đó, chạy nhanh được thêm hơn trăm trượng, cảm giác nguy hiểm kinh khủng đó lại ập đến.
Tần Dương làm theo cách cũ, lần nữa nhét đầu đứa trẻ vào trong chiếc miệng há to của quái vật, khiến quái vật gãy hơn mười chiếc răng cửa, và sau đó tầng quầng sáng đỏ vàng lập tức giống như bọt khí bị đâm nổ, bụp một tiếng, biến mất không còn...
Còn lại khoảng cách không đến hai trăm trượng cuối cùng, làm sao mới có thể chống lại một kích cuối tiếp theo chứ?
Tần Dương mặt trầm như nước, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, trên đỉnh đầu đã có khói trắng bốc lên, đại não vận chuyển đến cực hạn.
Toàn bộ phù triện có trong tay, không có một loại nào có thể chống được một cú cắn của quái vật, ngoại trừ một cuốn Kim quyển Mặc lục đã tan biến kia, những phù triện công kích khác hoàn toàn vô dụng đối với quái vật, Huyết Lạt Ma cũng chỉ có thể giúp hắn không bị chướng khí nơi đây độc chết...
Tiếp theo làm sao bây giờ?
Không cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ, tiếng bọt nước ùng ục vang lên, sát khí phô thiên cái địa ập đến.
Tần Dương nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra từ trong túi trữ vật một tấm Kim cương phù, sau khi kích hoạt thì xoay người...
Vỗ lên trên người con quái vật kia.
Một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ bên ngoài thân thể quái vật, nhưng mà động tác nhào tới của quái vật vẫn không dừng lại.
Chỉ là, lần này, nó lại vồ hụt...
Sau khi vồ hụt, quái vật không có rơi vào trong nước, trái lại tựa như bị điên, điên cuồng cắn xé xung quanh, vung vẫy trảo sắc.
Bọt nước văng lên tung tóe, thủy thảo héo rũ, khí thể đầy tính ăn mòn mang theo âm thanh xì xì không ngừng làm mặt đất bốc hơi, chỉ qua một hai nhịp thở, phạm vi hơn mười trượng xung quanh liền triệt để biến thành một vũng nước chết, tất cả đồ vật đều bị ăn mòn sạch sẽ.
Tần Dương thì nhân cơ hội cuồng chạy ra ngoài, vượt ra khỏi phạm vi đầm lầy.
Một hơi chạy ra xa bờ đầm lầy mấy trăm trượng, Tần Dương mới dừng chân lại, thở hổn hển, trái tim cuồng đập thình thịch tạm thời dịu xuống...
Thời điểm vừa rồi hắn cũng không còn cách nào, liều mạng thử một lần, nếu quái vật này đã không có mắt không có tai không có mũi, hơn nữa bản thân không có linh lực dao động, cũng không có khí tức gì, toàn bộ dựa vào linh lực dao động để tìm kiếm mục tiêu, vậy thì hắn lấy Kim cương phù gia trì cho nó, tăng mạnh lực phòng hộ của nó, có một tầng kim quang bao phủ, nó cảm nhận được trước tiên tự nhiên chính là dao động linh lực do Kim cương phù phát ra bên ngoài thân thể của nó.
Cũng may mà có hiệu quả, đã mê hoặc được con quái vật này, khiến nó nhầm lẫn và cảm thấy gần nhất xung quanh nó đều là địch nhân...