Tại trong Âm hà chảy xuôi giữa hư không, Ngô Vũ thiếu đi cánh tay phải và tay trái đạp ngân chân trên Âm hà rực rỡ, ô quang bừng bừng trong mắt, bắn ra, hóa thành hai luồng sáng, xuyên thủng hư không. Âm hà thông suốt bốn phương, vô số ngã rẽ, nhưng điều này giống như không hề ảnh hưởng tới Ngô Vũ, khi lựa chọn ngã rẽ, lão ta đều không có chút nào do dự.
Trong một chỗ Âm hà, Bình Đế bạch xà lộ đầu ra khỏi mặt sông, há mồm phun ra một cón quái ngư dữ tợn, trong mắt lộ vẻ ghét bỏ: "Thật vất vả mới quen được với cơm rau, bây giờ lại không còn thói quen đó rồi, quả thật là từ xa hoa rơi vào đạm bạc..."
Nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu oán hận, Bình Đế bạch xà đột nhiên vặn vẹo đầu, đồng tử co rụt lại, hóa thành một cái khe hẹp, trong mắt lấp lóe huyễn ảnh, không bao lâu sau liền phản chiếu ra bóng dáng Ngô Vũ chân đạp Âm hà.
Trong nháy mắt đó, Ngô Vũ cũng ngẩng đầu nhìn tới, giống như xuyên thủng hư không, hai mắt tĩnh mịch đối diện với đôi đồng tử của Bình Đế bạch xà.
Bình Đế bạch xà quay đầu, đồng tử co thành một cái khe chậm rãi giãn ra, xoay người rời đi.
Một đường bơi về trước sơn môn Đạo môn, Bình Đế bạch xà rời khỏi Âm hà, đuôi rắn thô to quất ầm ầm vào sơn môn của Đạo môn, lập tức, núi đá vỡ nát, hai chữ "Đạo môn" cũng bị quất vơ nát thành đá vụn.
"Oanh long long..."
Một tràng âm thanh nổ vang, núi đá hóa thành sơn môn ầm ầm vỡ nát, đá vụn đỉnh ngọn núi rơi xuống, đều bị Bình Đế bạch xà dùng đuôi rắn tùy ý quật, ào ào rơi vào trong Âm hà, biến mất.
"Vệ Thành Thực, Vệ lão quỷ, lăn ra đây nhanh lên một chút, xảy ra đại sự rồi!" Bình Đế bạch xà há mồm gào lên.
Trong hư không bên cạnh, Vệ Phong sắc mặt sa sầm đi ra, nhìn sơn môn vỡ nát, khó chịu nói: "Lão Bạch, ngươi dù sao cũng là đại nhân vật từng làm mấy năm Đế quân thần triều, có cần phải lần nào cũng đập vỡ sơn môn của Đạo môn không?"
"Đừng làm nhảm lời vô dụng, hồi đó, khi Đạo môn chưa bị diệt, ta có đập phá sơn môn của các ngươi, cũng không ai dám nói ta nửa câu." Bình Đế bạch xà có chút không kiên nhẫn, chuyển sang nhìn về phía Âm hà: "Có một tên đã chết đang vượt Âm hà đi đến, làm sao bây giờ?"
Vệ Phong lấy ra một tấm gương thạch kính, phất tay qua, trên thạch kính có thần quang lưu động, bùng lên một cái rồi hiện ra bóng dáng Ngô Vũ.
"Di, hóa ra là hắn, đã năm nghìn năm rồi, ý chí của hắn vậy mà vẫn còn có thể bất diệt, chấp niệm không tiêu. Nếu hồi đó hắn không bị tham niệm quấy phá, tùy tiện tới gần chiến trường của hai vị Phong hào Đạo quân thì cũng không đến mức rơi vào kết quả thân tử đạo tiêu. Nếu hắn chưa chết, thành tựu tất nhiên vượt xa, đáng tiếc..." Vệ Phong lắc đầu than thở, vị này chính là điển hình cho kiểu tự tìm đường chết. Lúc đó có biết bao nhiêu người ẩn nấp muốn làm ngư ông, cuối cùng tất cả đều chết thảm...
"Rốt cuộc thì làm sao bây giờ? Nói nhanh một chút, hắn sắp đến rồi." Bình Đế bạch xà vung đuôi rắn, giọng điệu càng thêm không kiên nhẫn.
"Phong sơn môn đi! Kẻ này coi như cũng là một nhân vật, vì để thận trọng cho tông môn, sắp chết vẫn muốn dùng thân thể tàn phế để đền đáp, quả thực khiến người kính nể. Hắn đến không phải vì bọn ta, không cần xung đột với hắn." Vệ Phong thu thạch kính, thuận miệng đáp một câu.
Bình Đế bạch xà gật gật đầu, há mồm phun ra, một thanh kiếm bản rộng một trượng chậm rãi hiện lên từ trong miệng. Kiếm bản rộng thoạt nhìn phổ phổ thông thông, không hề có gì đặc biệt, phong cách cổ xưa, khí tức nội liễm, thân kiếm chỉ có khắc một hàng cổ tự, trên chuôi kiếm khắc hai chữ "Bình Đế", làm cho thanh kiếm bản rộng này mới trông có chút bất phàm.
Bình Đế bạch xà ngậm kiếm bản rộng trong miệng, vạch vào khoảng không giữa sơn môn Đạo môn và Âm hà, tức thì giữa không trung xuất hiện một dải sáng trắng, giống như là hư không bị chặt đứt, giữa Âm hà và sơn môn đột nhiên xuất hiện một cái khe rãnh sâu thẳm, Âm hà bốc lên hàn khí thủy khí, rồi trong nháy mắt liền biến mất, đưa mắt nhìn tới, một cá khe chỉ rộng nửa trượng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác gần trong gang tấc mà cách xa biển trời, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Vệ Phong và Bình Đế bạch xà đứng ở trước sơn môn, không chút động đậy dõi mắt nhìn Âm hà.
Không biết bao lâu sau, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong Âm hà mãi mãi không thay đổi này.
Ngô Vũ chân đạp Âm hà đi đến, khi đi ngang qua nơi đây thì quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Phong và Bình Đế bạch xà, bước chân không dừng lại chút nào, tiếp tục theo Âm hà đi xuống phía dưới, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
"Hắn muốn xuống phía dưới, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện." Bình Đế bạch xà hơi có lo lắng, muốn nói lại thôi.
"Lúc này hắn tỉnh lại ý thức, ít nhất có tám phần mười thực lực lúc sinh tiền. Hơn nữa theo ta thấy, hắn không khác người bình thường, e rằng tử khí trong cơ thể đã đến tình trạng vật cực tất phản, nội liễm tại trên người, không chừng thực lực còn mạnh hơn hai phần so với lúc sinh tiền. Cho dù biết rõ có thể xảy ra chuyện, bọn ta cũng không cần phải liều mạng với một người chết. Dù sao không cần bao lâu, hắn tự sẽ triệt để tan thành tro bụi, ý chí tiêu tan."
Vệ Phong cất tiếng thở dài, làm sao không biết, Ngô Vũ tiến xuống một tầng bí cảnh phía dưới, tất nhiên sẽ nhấc lên sóng lớn. Đáng tiếc, Ngô Vũ nhất thời tỉnh lại ý thức, đây là một vần ghào quang cuối cùng hắn tỏa ra trên thế giới này, cũng là một vầng hào quang sáng chói nhất. Lúc này chấp niệm của hắn sâu nặng, không ai có thể ngăn cản, quả nhiên là thần ngăn thí thần, phật ngăn thí phật, không hề cố kỵ.
Chỉ cần là người không phải quá ngu xuẩn, lúc này đều sẽ tránh đi mũi nhọn.
"Hoàn toàn phong bế sơn môn đi, đừng để trụ sở chúng ta bị ảnh hưởng." Vệ Phong lắc đầu than thở, cảm thấy đáng tiếc cho Ngô Vũ...
Bình Đế bạch xà ngậm kiếm bản rộng trên miệng, liên tục chém ra mấy kiếm, Âm hà dần dần rời xa, xung quanh nơi này triệt để hóa thành một mảnh hư không vô ngần.
Sau khi nuốt thanh kiếm bản rộng vào lại trong bụng xong, trong mắt Bình Đế bạch xà bỗng nhiên sinh ra một tia nghi hoặc: "Di, hình như ta đã quên chuyện gì đó... Được rồi, mặc kệ đi. Đã tiêu hao rất lớn, trước tiên ngủ sâu một đoạn thời gian đã..."
...
Ba ngày sau, trên mặt đất tĩnh mịch đen thùi, Tần Dương vẫn chồm hổm tại trong Ống đựng bút, không có đi ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều đã bị tử khí do Ngô Vũ phóng ra phá hủy, nhất là thi thể của mấy gã đệ tử Ma Thạch thánh tông kia, ngay cả một mẩu xương vụn cũng không còn, thật là đáng tiếc...
Ba ngày thời gian, Tần Dương cẩn thận không có bước ra ngòi, rất sợ tên điên ma quỷ không bình thường đó nổi cơn, làm một cú hồi mã thương, đến lúc đó chỉ cần bị tử khí ảnh hưởng đến, hắn sẽ chết thê thảm vô cùng.
Thấy thời gian ba ngày đã đến, Tần Dương cắn răng, nhảy ra khỏi Ống đựng bút, tế Ống đựng bút ra lơ lửng trên đỉnh đầu, cất chân lao nhanh thẳng về vị trí ban đầu tiến đến.
Đến khi đi tới đoạn Âm hà dài khoảng một dặm lơ lửng giữa không trung kia, hắn không nhìn thấy nơi này có bất kỳ điều gì khác lạ.
Tần Dương ngửa đầu nhìn trời, cất tiếng lẩm bẩm: "Không phải Bạch sư thúc đã quên đến đón ta rồi đi? Hay Bạch sư thúc bị tên điên kia giết chết rồi? Không đến mức vậy đi, tuy rằng bình thường Bạch sư thúc không bộc lộ bản lĩnh, nhưng thực lực chắc chắn rất mạnh mới đúng. Hơn nữa, hắn là sẽ không đi trêu chọc tên điên đó nha?"
Nhoáng cái, ba canh giờ đã trôi qua, vẫn không hề có chút động tĩnh nào, Tần Dương mơ hồ cảm thấy không ổn, vị Bạch sư thúc không có nguyên tắc này sẽ không phải thật sự quên hắn rồi đi...
Dù nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện rời khỏi nơi đây, sợ khi Bạch sư thúc tới không nhìn thấy, sai lệch thời gian...
Ngồi dưới đất đả tọa tu hành, một đêm trôi qua, vẫn không thấy có chút phản ứng nào.
"Được rồi, ta trước tiên nghiên cứu Ống đựng bút và đại chùy cái đã, ở đây chờ đi..."
Ống đựng bút dù đã thay đổi hình dáng nhưng vẫn không có gì để nghiên cứu, Tần Dương cầm đại chùy gãy cán trong tay, ánh mắt lấp lóe sáng kỳ dị.
Lúc trước hắn nhìn thấy rất rõ ràng đây là một pháp bảo đã hư hại hoàn toàn, chỉ còn lại cái xác, nhưng lần này lại có thể bộc phát ra một tia thần uy, phá vỡ tử khí của Ngô Vũ!
Phải biết rằng, với pháp bảo bình thường, cho dù trong tình trạng nguyên vẹn thì cũng không thể làm được như vậy!
Pháp bảo tùy thân của mấy vị tu sĩ kia khi bị tử khí của Ngô Vũ xung kích liền nhanh chóng hóa thành bột mịn, mà cái đại chùy gãy cán này lại không hề bị ảnh hưởng gì.