Nói tới việc này, việc hắn và Bình Đế bạch xà hình thành lên mối quan hệ cũng là một chuyện tình cờ...
Toàn bộ những thứ hữu dụng ở trong Tông đều bị cấm chế phong tỏa, Tần Dương vẫn còn là thân thể phàm thai, cho nên không thể ăn gió uống sương, nhịn ăn nhịn uống, không có cách nào lấy được Linh dược trong Linh điền, tại những nơi khác cũng chỉ có rễ cây là có thể ăn, ở đây quả thực có nuôi dưỡng yêu thú, nhưng đáng tiếc những yêu thú này có tác dụng đặc biệt với các tiền bối tông môn, lấy ra bất kỳ một con nào, ít nhất cũng tương đương với Tam nguyên tu sĩ...
Tuy rằng trong nơi đóng quân linh khí nồng đậm ùn ứ tràn cả ra ngoài, cho dù là phàm nhân, rơi vào nơi này cũng sẽ không chết đói, nhưng trong bụng rỗng tuếch quả thực khiến người ta tâm phiền ý loạn, khó chịu vô cùng.
Vì vậy, Tần Dương liền nảy ra ý nghĩ nhằm vào Âm hà ở bên ngoài. Trong Âm hà có loại cá đặc biệt, tính tình hung dữ, cái gì cũng ăn, khi quá đói còn ăn cả đồng loại, bắt giết nhỏ yếu, tổn thương đồng loại. Loại cá này sinh sống tại trong Âm hà, thịt chắc, lạnh lẽo như ngọc, ăn nó rất bổ cho khí huyết, hương vị cũng ngon vô cùng.
Lần đầu tiên nướng cá tại ngoài sơn môn, hắn dùng tới loại gia vị thịt nướng đặc chế của mình, nào ngờ, lại thu hút Bình Đế bạch xà tới.
Sau đó, hai bên nhiều lần qua lại thành ra quen thuộc, lúc này Tần Dương mới thuyết phục Bình Đế bạch xà dẫn hắn đến chơi ở những mảnh nhỏ bí cảnh khác. Con lợn rừng hắn đang nướng lúc này chính là bắt được tại một mảnh nhỏ bí cảnh có kích thước chỉ chừng mấy chục dặm.
"Trình độ nướng thịt đã tiến bộ rất nhiều. Nhét quả dại trong bụng lợn rừng quả thực rất hay, vừa để đỡ ớn, vừa giúp cho thịt có được mùi thơm khác. Rất tốt, nhìn chung không có uổng phí gia vị bí mật tạo ra." Bình Đế bạch xà ăn nguyên một con lợn rừng nướng, chép chép miệng với vẻ chưa thỏa mãn, và lắc lắc đầu đưa ra lời bình.
"Bạch sư thúc, lần này có thể đưa ta lên cao hơn một chút hay không? Ngươi cũng biết đó, càng lên cao, bên trong mảnh nhỏ bí cảnh càng có nhiều sản vật phong phú. Mấy cái mảnh nhỏ bí cảnh gần tông môn quả thực quá cằn cỗi, không một ngọn cỏ, hoang vắng đến muốn khóc..." Tần Dương thấy Bình Đế bạch xà ăn cao hứng, vội vàng nhân cơ hội gợi gợi mấy câu.
"Ha hả, tiểu tử nhà ngươi có ý định gì cho rằng ta không biết sao? Tầng thứ hai này có rất nhiều mảnh nhỏ bí cảnh, chỉ có một số ít là có thể kết nối với Âm hà. Những mảnh nhỏ bí cảnh này và Âm hà, hầu hết đều liên tục biến đổi vị trí, hơn nữa còn giống như mê cung. Mà cho dù ta có đưa ngươi đến mảnh nhỏ bí cảnh rất gần Ma Thạch tổ mộ, ngươi cũng không thể vượt qua được Âm hà để đến đó. Cần gì phải hao tổn nhiều tâm cơ như vậy?" Bình Đế bạch xà liếc mắt nhìn hắn, một mạch nói thẳng ra suy tính trong lòng Tần Dương...
"Bạch sư thúc nói giỡn. Ta chỉ là quá rảnh rỗi, lại có phần thèm ăn muốn đổi vị..." Tần Dương cất tiếng cười khan, đánh chết cũng không thừa nhận...
"Đi thôi..." Bình Đế bạch xà lười so đo với hắn, thân thể to lớn cuốn một vòng, một luồng bạch quang lóe lên, cuốn lấy Tần Dương chìm vào trong Âm hà, biến mất.
Ngay khi cả hai chìm vào Âm hà, sơn môn của Đạo môn cũng theo đó biến mất trong hư vô, không còn thấy chút dấu vết nào, xung quanh trống không, chỉ còn lại có Âm hà chảy băng qua.
Trong lúc tiến tới, Tần Dương hoàn toàn không phân biệt được trên dưới trái phải, Âm hà giống như xuyên qua một cái mê cung 3 chiều. Không gian nơi đây cực kỳ phức tạp, thay đổi liên tục. Tại nơi này, rất nhiều loại pháp bảo dùng để chỉ dẫn phương hướng đều trở thành đồ bỏ, chỉ có loại dị chủng với thiên phú dị bẩm như Bình Đế bạch xà mới có thể không bị mê cung đa dạng phức tạp này gây ảnh hưởng, tìm được phương hướng chính xác nhất.
Chỉ nhìn một hồi, Tần Dương lại từ bỏ, nhắm mắt dưỡng thần. Lần này, dòng chảy, hướng đi của Âm hà đã khác hẳn với một tháng trước, tại mỗi nơi giao nhau của Âm hà, ít thì ba bốn nhánh, nhiều thì hơn mười cái ngã rẽ, hơn nữa mỗi một nút giao, đều không giống nhau.
Căn bản không thể tìm được quy luật, hay ghi nhớ lộ tuyến.
Không biết trôi bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói của Bình Đế bạch xà: "Chính là nơi này, nơi này là một mảnh nhỏ bí cảnh rất gần Ma Thạch tổ mộ. Ba ngày sau, ta tới đón ngươi."
Tần Dương vừa mở mắt ra liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thân thể đã bị ném đến giữa không trung.
Hắn tế ra Phi ngư kiếm tìm được lúc trước, ngự khí phi hành, lơ lửng giữa không trung. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một đoạn Âm hà dài khoảng một dặm lơ lửng giữa không trung. Âm hà chảy trong hư không, nằm trên cao trăm trượng, chạy qua khoảng cách một dặm rồi lại chìm vào trong hư không, biến mất.
Còn Bình Đế bạch xà thì đã hoàn toàn không thấy tung tích...
Tần Dương âm thầm phỉ báng, Bình Đế bạch xà này, tham ăn, miệng điêu, nhiều lần ăn xong rồi đều là bộ dạng lỡ ăn của người phải nhường nhịn, thực hiện thỏa thuận khá miễn cưỡng...
Đã đưa đến nơi còn đột nhiên đùa cợt hắn một chút, quả nhiên là tính tình cổ quái...
Nếu là một người phản ứng chậm một chút, không đến nổi ngã chết nhưng tất nhiên sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng chật vật...
Lơ lửng trên không trung, Tần Dương dõi mắt nhìn về phía xa xa, dưới chân là một vùng núi rừng cây xanh tươi tốt, trải dài như một con Cầu long nằm trên mặt đất, xa xa là núi non trùng điệp, quái thạch lởm chởm, chính là một vùng núi đá, đủ hình đủ dạng, và trên không trung còn có hơn mười đoạn Âm hà dài ngắn khác nhau, giống như là những dải lụa trắng bạc treo trên bầu trời.
Nhìn thấy khung cảnh này, Tần Dương không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào Ma Thạch thánh tông căn bản không dò xét xuống phía dưới, chỉ với những gì hắn thấy được trước mắt cũng đã có mười mấy cái nhánh rẽ của Âm hà, không biết thông tới nơi nào. Mảnh nhỏ bí cảnh rất gần Ma Thạch tổ mộ này, ước chừng ít nhất phải có hơn nghìn nhánh rẽ Âm hà. Muốn dò xét hết tất cả và để xác nhận đường rẽ chính xác, e rằng chỉ có thể chất đống mạng người vào mới làm được.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, xuống sâu hơn phía dưới, mê cung Âm hà càng thêm phức tạp vô thường, cho dù tìm được con đường chính xác, ngay chính bọn họ cũng không thể xác nhận được có phải là chính xác hay không...
Sau khi lơ lửng tại trong không trung mấy giây hơi chút quan sát, Tần Dương chậm rãi hạ xuống đất. Nơi đây chim kêu vượn hú, côn trùng rả rích, dã thú gầm rống, đủ loại âm thanh không dứt bên tai, mơ hồ còn cảm nhận được khí tức của mấy con yêu thú cường đại, thậm chí có không ít nơi có dấu vết rất nhạt, rõ ràng là dấu vết của người nào đó lưu lại.
Linh khí nơi này nồng đậm, chỉ cần thoàng nhìn là có thể tìm thấy mấy loại Linh dược cấp thấp ở trong rừng cây, còn có một số dấu vết ngắt hái rõ ràng, chứng tỏ có người của Ma Thạch thánh tông đến đây hoạt động.
Tần Dương có chút nghi hoặc, Ma Thạch thánh tông bắt đầu dò xét nơi này rồi sao?
Là biến nơi này thành nơi lịch lãm, rèn luyện cho các đệ tử của Ma Thạch thánh tông rồi sao? Hay coi đây là khu vực tài nguyên của nhà mình, để cho môn hạ đệ tử tới thu hái Linh dược?
Sau khi phát hiện thấy có các loại dấu vết tích, Tần Dương lập tức thu liễm khí tức, trở nên thận trọng hơn, nếu là bị phát hiện, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.
Bởi vì muốn đến nơi này, cần phải đi qua Ma Thạch tổ mộ, một người ngoài, làm sao có thể đến được nơi này?
Cẩn thận từng li từng tí tiến tới không bao xa, Tần Dương dừng chân lại, hơi cau mày, mũi ngửi ngửi, có một mùi vị hôi thối cổ quái nhàn nhạt, như có như không, cảm nhận một chút, trong không khí còn có tồn tại một tia tử khí.
Ngay khi vừa đến thế giới này, hắn đã tiếp xúc làm việc với tử thi, Tần Dương cực kỳ mẫn cảm với với tử khí, tuyệt đối không có khả năng cảm ứng sai.
Lần theo một tia tử khí này, hắn cẩn thận tiến tới phía trước. Chỉ khoảng một dặm, sắc mặt Tần Dương biến đổi, con ngươi co rút lại.
Trong khu rừng cây cối rậm rạp tươi tốt, đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ đen xám rộng chỉ chừng nửa trượng, kéo dài vào phía sâu bên trong, trên con đường nhỏ, tất cả đều là tro tàn còn lại của cây cỏ héo khô, tử khí nồng đậm từ trên con đường nhỏ tràn ngập ra ngoài, cây cỏ xung quanh nhanh chóng ố vàng héo rũ với tốc độ mắt thường có thể nận thấy được.
Tiếp tục theo con đường nhỏ đi tới phía trước, không đến trăm trượng, bên cạnh con đường bỗng nhiên xuất hiện một bộ thây khô cổ quái. Thây khô này thân thể đã khô khốc, nhưng đầu và tứ chi vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi vô tận, chết không nhắm mắt.
Bên cạnh thi thể rải rác một số thứ lộn xộn, pháp khí, phù triện, bình sứ, y phục...
Tần Dương rất thận trọng đi tới gần, khi nhìn thấy một tờ giấy vàng trên mặt đất thì sắc mặt hắn lập tức đại biến.