"Hai người các ngươi mới nhập môn, đừng có tham vọng cao quá, phải tập trung học tập cơ bản mới đúng. Đừng thật sự cho rằng vừa nhập vào Đạo môn, liền học được hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ. Hai người các ngươi, hiện tại căn bản không có tư cách như vậy." Lão nhân nói chuyện không chút khách khí.
"Đạo môn ta đào lăng quật mộ, xét đến cùng, cũng là để tìm về lại những bảo vật, điển tịch mà Đạo môn bị cướp đoạt đi. Những tặc nhân hồi đó, hầu hết đều đã trở về cát bụi, những thứ thuộc về Đạo môn chúng ta, có không ít hiện tại đều nằm trong tay đại phái, bọn ta không đủ sức lực cướp về, chỉ có những thứ được đưa vào trong mộ phần, chúng ta mới có một chút hi vọng tìm lại chúng."
"Đương nhiên, việc đào phần quật mộ chính là lợi dụng thủ đoạn mà thôi. Nếu như muốn xuất sư, trận pháp cấm chế là thứ nhất định phải học, nếu không tinh thông, ngay cả cửa mộ cũng không nhìn thấy. Phong thủy cũng phải học, không thì không thể tìm được vị trí mộ phần, không thể xác định được quy hoạch. Độc lý dược lý cũng phải học, như vậy mới có thể nhận biết độc vật, tự mình giải độc. Tạp văn, bản đồ địa lý, phong tục tập quán đều phải ghi nhớ, có như vậy mới có thể biết nhiều hiểu rộng, kiến thức uyên bác, thậm chí cơ quan cạm bẫy, cũng cần phải đọc qua..."
"Còn có bùa chú một đạo, chính là nền tảng trong nền tảng, cần phải nắm vững. Tần Dương có cơ sở, nhưng vẫn còn kém xa. Ngay cả là luyện khí đúc bảo, học không được cũng phải hiểu được ba vị trong đó, nếu không, khi nhìn thấy pháp bảo, không biết được uy năng huyền diệu của nó, sẽ thiệt thòi lớn..."
...
Lão nhân chậm rãi nói, một mạch liệt kê ra tất cả những thứ phải học. Tần Dương nghe nó mà đầu to như cái đấu...
Thảo nào trong trụ sở của Đạo môn không thấy được mấy bóng người sống, trước tiên chưa nói tới vấn đề ít đệ tử, nhiều thứ phải học như vậy, làm sao có thời giờ đi lang thang, người nào mà chẳng phải dồn hết tất cả thời gian, vùi đầu vào trong đống giấy, bạc đầu với kinh thư.
Chỉ cần một kỹ năng đào phần quật mộ này đã cần phải học hết bốn nghệ đan, khí, trận, phù của tu sĩ.
Chỉ vẻn vẹn với Đan, đã bao gồm luyện đan, khống hỏa, ấn quyết, đan phương (công thức điều chế thuốc), nhận biết Linh dược, nhận biết độc vật, tinh thông dược lý, bào chế, thu thập vân vân...
Nỗ lực đạt tới trình độ tại trong tình huống khắc nghiệt, có thể tìm ngay được những Linh dược có thể dùng được ở gần đó, xác định chủng loại, dược lý, phân định chính phụ, thay thế, tạo ra công thức điều chế, thu thập chúng với phương pháp thích hợp nhất, bào chế chúng, cuối cùng luyện chế thành loại đan dược thích hợp nhất.
Còn với Trận, bao gồm trận pháp, cấm chế, phong thủy, ba thể loại chung, trong mỗi một thể loại phân chia ra càng nhiều, khó thể đếm hết, biến hóa trong mỗi loại càng là vô cùng vô tận.
Ngay cả là thể loại Phù cơ bản nhất này, Phù triện, Mặc lục, Đan thư, chính là loại chung, loại chi tiết nhỏ hơn như Phù văn, Đạo văn khó mà đếm hết. Chỉ với Đạo văn, cũng phải chia ra làm rất nhiều loại, Vân văn, Hạc văn, Long văn, Phượng văn, Sơn văn, vân vân...
Về phần Khí, vậy thì càng thêm hỗn loạn, hai hạng trận, phù có rất nhiều nội dung, phức tạp vô cùng.
Tu sĩ bình thường, có thể tu một phân loại nhỏ nào đó trong bốn nghệ của tu sĩ đến hóa cảnh, chắc chắn sẽ là thượng khách của Thánh tông, cho dù là lẻ loi một mình, cũng có thể thoải mái đi lại trong thế giới hỗn loạn này.
Tu sĩ có thể làm được đến bước này, cho dù là có thiên phú trong phương diện đó thì cũng phải hao hết tuổi thọ, một lòng một dạ nghiên cứu không biết bao nhiêu năm, mới có thể tinh thông một phân loại nhỏ trong đó mà thôi!
Nhưng với Đạo môn của Tần Dương, phải là học đủ bốn đại nghệ, còn phải học cho thông hiểu thuần thục, thâm nhập dung hợp với nhau, mới xem như có tư cách đi đào phần quật mộ.
Tần Dương nghe nói mà hai mắt choáng váng, chỉ vừa nghĩ đến liền có cảm giác đầu choáng mắt hoa...
Thảo nào Đạo môn ít người mà vẫn có thể ngoan cường truyền thừa hương hỏa, tu sĩ thật sự có thể làm được đến một bước này, cho dù cảnh giới không cao, năng lực tồn tại cũng tuyệt đối cực cao, bất kỳ tình huống nào đều có thể tìm được kế sách ứng đối.
Nếu không tiết lộ thân phận, tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm đến một cái Thánh tông, đối phương sẽ đối xử như chú như bác, cung cấp ăn ngon uống mát.
Nếu không có kỹ năng Sờ thi trên người, Tần Dương cảm thấy, đến chết già, mình cũng không thể xuất sư!
"Về phần những trò hãm hại lừa gạt mà các ngươi thường nói đó, thì..." Lão nhân hài lòng nhìn hai tiểu bối choáng váng, ánh mắt thờ thẫn, tiếp tục lải nhải...
"Sư tôn, đừng, van cầu ngài, đừng nói nữa..." Tần Dương run rẩy, vội vàng ngăn cản lão đầu.
"Hả? Sao vậy?"
"Sư tôn, những gì ngài nói nãy giờ đã đủ cho chúng ta học rất lâu rất lâu rồi, bây giờ tạm thời đừng nói nữa..."
"Ừ, nỗ lực lên, đừng có quá tham vọng, thành thành thật thật ở lại trong tông tiềm tu mới là chính đạo. Thực lực quá yếu, đi ra ngoài tùy tiện gặp một con tiểu yêu cũng có thể đánh giết các ngươi làm một bữa ăn ngon." Lão nhân vỗ vỗ vai Tần Dương, chắp tay sau đít, cùng với Mông Nghị đồng thời rời đi...
Tần Dương vẫn còn sợ hãi, nhưng trong lòng đã lắng đọng lại, trong khi Trương Vĩ ở bên cạnh thì nhìn thê thảm giống như cha mẹ vừa chết, lật ngón tay đếm đếm cái gì đó, càng đếm sắc mặt càng trắng...
...
Trải qua sự kiện truyền pháp, lại được lên lớp một khóa, hai đệ tử mới nhập môn xem như đã triệt để yên ổn, thành thành thật thật ở tại Tàng Kinh các đọc sách học nghệ, thỉnh thoảng đi vào trong rừng, tìm một số cấm chế luyện tập thử tay nghề một chút, dù sao cấm chế nơi đó quả thực là yếu nhất, chỉ cần nắm vững được cơ bản là có thể theo bài bản phá vỡ được nó.
Phá vỡ được những cấm chế này rồi mới có thể chặt cây lấy gỗ, xây dựng nhà gỗ gì đó, cũng không thể cứ một mực nằm sàn trong Tàng Kinh các a...
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, hai vị đệ tử mới nhập môn xem như đã thoát được cảnh ngủ sàn. Tần Dương dựng một ngôi nhà gỗ bên cạnh bìa rừng. Trương Vĩ thì càng là hạ quyết tâm, không gặm xong rất nhiều điển tịch cơ sở là không dừng tay, gã trực tiếp dựng nhà gỗ ngay tại bên cạnh Tàng Kinh các.
Trong ngôi nhà gỗ, Tần Dương ngồi đả tọa, tay niết ấn quyết, hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ đã nhập định sâu.
Khí tức trên người Tần Dương rơi xuống đến Dưỡng khí một tầng, sau đó không ngừng kéo lên, cho đến khi một lần nữa vượt qua Trúc cơ.
Chỉ là khí tức lúc này rõ ràng trở nên càng thêm trầm ổn, trong đó còn có một loại khí chất huyền diệu khó tả, khó thể xem xét.
Một hồi lâu sau, Tần Dương mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ và hiểu ra.
"Quả nhiên là như thế, thời điểm trúc cơ trước đây giống như chỉ là nuốt cả quả táo, bản thân không có nhiều cảm ngộ, cũng không thấu triệt, hơn nữa lúc đó còn không có một làn Hồng Mông tử khí tiên thiên kia trong người, mặc dù Đạo cơ đúc ra mạnh mẽ, nhưng chung quy không hoàn mỹ, trùng tu lại một lần nữa, lập tức khác ngay!"
Tần Dương cảm thán không thôi, lần này trùng tu lại, mới tính là triệt để dung nhập một làn Hồng Mông tử khí tiên thiên đó vào trong Đạo cơ, lấy thứ này để đúc Đạo cơ, chỉ xét về mức độ vững chắc, so với trước đây mạnh hơn ít nhất gấp mười gấp trăm lần!
Khi chân nguyên lưu chuyển, giống như thủy ngân, trầm trọng như núi, nhưng khi ý niệm nổi lên, trọng lượng này liền nhẹ như lông hồng, rất dễ dàng điều điển, tổng lượng chân nguyên cũng gia tăng lên mấy lần.
Hơn nữa, làn da ẩn ẩn có vẻ sáng bóng, khi nội thị, nhìn thấy huyết nhục thông suốt, xương cốt còn mơ hồ có dấu hiệu hóa ngọc, khí huyết ào ạt, phóng ra lực lượng nghìn cân, ngũ tạng trong cơ thể tràn trề sức sống, mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.
Qian trọng hơn nữa là, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn, suy nghĩ càng thêm nhanh nhẹn và linh hoạt.
Lúc này, mới mơ hồ phát hiện được điểm mạnh mẽ của Tử Tiêu đạo kinh, môn cổ kinh này không có diễn sinh ra nhiều thần thông, cũng không có nhiều sở trường đặc biệt mạnh mẽ đặc dị gì như các cổ kinh bí điển khác, môn cổ kinh này hoàn toàn là để củng cố căn cơ, tôi luyện chân nguyên, gột rửa nhục thân, tịnh hóa thần hồn, không ngoài chuyện gì khác.
Hơn nữa, Tần Dương còn phát hiện thấy một đặc điểm càng quan trọng hơn của Tử Tiêu đạo kinh.