Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ lại thật sự có thứ tốt, còn là một bảo bối quý giá...

Tần Dương xoa xoa Huyết ngọc, khóe miệng không nhịn được toát ra một nụ cười.

Huyết ngọc ấm áp nhu hòa, mức độ truyền ánh sáng không cao, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy bên trong có những đường vân giống như huyết mạch đan xen, trông giống những mạch máu bên trong cơ thể con người, nắm ở trong tay, còn có thể cảm nhận được một làn khí tức ấm áp lan tỏa khắp toàn thân, rất thoải mái.

Bất cứ ai có hiểu biết về nghề, đều có thể nhận ra được, thứ này gọi là Ngọc hàm, chính là vật đặt ở trong miệng thi thể khi hạ táng, cũng có người gọi là Ngọc thiền, ngụ ý như việc con ve ẩn giấu trong lòng đất, đông qua xuân tới sẽ chui từ dưới đất lên, bắt đầu một đời mới. Đương nhiên, thứ này thực ra cũng chỉ có ý nghĩa tượng trưng mà thôi...

Ngọc hàm bất tường, bởi vì đây là vật để ngăn chặn một hơi cuối cùng của thi thể. Thứ này không đáng tiền, tuy nhiên vật trong tay này mặc dù cũng thuộc về Ngọc hàm, nhưng có khác biệt rất lớn, nó chính là Tường ngọc, cực phẩm trong cực phẩm...

Tần Dương nhịn không được mặt mày rạng rỡ, lấy ra hộp gỗ đàn hương, đặt nó vào trong đó, cất đi.

Chờ qua mấy ngày nữa, quỷ thị mở ta, hắn có thể đến đó bán với một giá tốt, nhất định là làm một lần ăn ba năm.

Sờ sờ tay của mình, lúc này Tần Dương mới lấy bản sách kỹ năng lấy được lúc nãy ra.

Sách kỹ năng bìa lam, là mặt hàng không nhập lưu, vừa nãy hắn cũng không thèm để ý đến, lúc trước đã nhiều lần nhặt được loại này, đáng tiếc đều chỉ là một ít mặt hàng rác rưởi.

Cái gì mà cạy cửa mở khóa, thổi kèn Xô-na a, rồi chín cạn một sâu, hoặc là giám định mười tám loại đồ nghề, đủ các loại đồ vật quỷ dị, nếu như đây là một cái thế giới lịch sử, với những kỹ năng khai quật tuyệt vời như vậy, hắn thành lập một cái thanh lâu hàng đầu là chuyện dễ như trở bàn tay...

Đáng tiếc, đây là một thế giới tiên đạo...

Đã từ lâu, Tần Dương không còn có hứng thú với mấy quyển sách kỹ năng bìa trắng, bìa lam, lam và trắng không phải thứ tốt a...

Nhưng ngẫm nghĩ lại, hai người này đều là tu sĩ đã đúc đạo cơ a, không đến mức lấy ra được cũng là mấy loại sách kỹ năng kiểu cạy cửa mở khóa nha...

Lấy ra xem kỹ, trang bìa có bốn chữ lớn, Phù Lục sơ giải.

Tiếp tục xem kỹ hơn, mới xác nhận, đây thật sự là Phù lục, mà không phải là Phù triện.

Hơi chút suy tư, Tần Dương liền cầm lấy sách màu lam vỗ lên đầu mình, rộp, âm thanh giòn giã vang lên, sách màu lam vỡ nát biến thành những điểm sáng huỳnh quang rồi chìm vào trong đầu Tần Dương.

Sau một lát, Tần Dương mở mắt ra, trên mặt mỉm cười vui mừng, có phần kinh ngạc.

Đúng là Phù lục. Phù lục chia làm Phù triện, Mặc lục, Đan thư. Thường hay nhìn thấy chính là Phù triện, mà Mặc lục thì thưa thớt, ít nhất, tại Thanh Lâm thành này là chưa từng nghe nói tới, về phần đan thư thì càng thêm hiếm có, tại trong bản Phù Lục sơ giải này cũng chỉ nhắc đến tên, căn bản không có nội dung.

Phù triện ba mươi sáu loại, Mặc lục chín loại, đều là tương đối cơ sở...

Nhưng mà, có thể tiếp xúc đến những thứ này, đủ để chứng tỏ lão già đó không phải là nhân vật đơn giản...

Sau một hồi vui mừng, Tần Dương âm thầm thở dài, đơn hàng này e rằng không dễ làm a...

Quả nhiên, tu sĩ Trúc cơ, sẽ không đơn giản...

Tuy rằng chỉ là level cấp thấp nhất, nhưng vẫn còn có kỹ năng, kỹ năng lượm lặt cơ bản nhất, tục xưng Sờ thi. Trong một năm này, hắn đã khai phá kỹ năng này áp dụng vào rất nhiều công việc.

Sờ thi nhặt đồ chính là năng lực cơ bản nhất, về sau phát hiện thấy những thi thể chỉ cần được sờ thi nhặt đồ xong, cho dù là lúc sinh tiền bị ôn dịch làm chết thảm, sau khi được Sờ thi sẽ oán khí tiêu tan hết, hoàn toàn trở thành một cái thi thể bình thường nhất, thậm chí còn không lo bị thi biến.

Về sau, hắn âm thầm thử nghiệm, phát hiện thấy người được hắn Sờ thi, cho dù lúc sinh tiền có chuẩn bị hậu chiêu gì đó, để người khác truy tung tìm mình thì cũng sẽ bị xóa bỏ, đây mới là nguyên nhân chính giúp cho hắn một mực duy trì được việc kinh doanh giải ưu này.

Nhưng mà, lcú này nhặt ra được một quyển sách kỹ năng và một khối Huyết ngọc, Tần Dương liền biết, hai người này e rằng cho dù thật sự biến thành thi thể bình thường nhất, không có cách nào dùng bí pháp để truy tung, người phía sau đối phương có khả năng dùng phương pháp truy tung cơ bản nhất là truy tìm theo manh mối thì cũng có thể tra ra được...

"Được rồi, khoản tiền này không dễ cầm, sách kỹ năng cũng không dễ cầm a..." Lắc đầu thở dài, Tần Dương liền từ trong căn phòng bên cạnh lôi ra hai cái quan tài gỗ lim Kim Ti, mặt ngoài quan tài lập lòe kim quang dưới ánh mặt trời, tơ vàng kim hiện lên, còn có mùi thơm thanh nhã, chắc chắn là được làm từ loại gỗ tốt nhất...

Đặt ở kiếp trước, một cái quan tài toàn bộ bằng vàng như vậy cũng đủ để sống cả đời, đáng tiếc ở tại nơi này, cái quan tài này nhiều nhất cũng chỉ hai viên Linh thạch nhất phẩm mà thôi, một viên trong đó là để trả công làm việc cho nghệ nhân lão luyện...

Khiêng hai cái thi thể đặt vào trong quan tài, sau khi được Sờ thi, khuôn mặt vốn trông khá dữ tợn của hai người cũng khôi phục lại vẻ ôn hòa, mùi máu tươi trên người đều đã biến mất hết, càng không thấy tử khí lưu động, giống như đã được cao tăng siêu độ, chỉ còn lưu lại một cái thể xác đơn thuần.

Đóng đinh nắp quan tài, thu quan tài vào trong túi trữ vật, Tần Dương xoay người trở lại bên trong nhà, bôi keo bùn phủ lên mặt, nhỏ linh dịch vào mắt, đổi một bộ y phục, trùm tóc giả lên, lắc lắc người, thân hình nhoáng một cái liền thấp xuống ba tấc, trong chớp mắt liền giống như đổi thành một người khác.

Sắc mặt vàng như nến, ánh mắt mờ đục, thân thể hơi hơi còng xuống, mái tóc bác trắng, toát ra khí tức trầm lặng. Bất cứ ai nhìn thấy thì đều cho rằng đây là một lão già thấp bé sắp bước chân xuống mồ, không còn chút dáng vẻ nào dính dáng với Tần Dương.

Đây là một cách sử dụng các kỹ năng nhặt được trong một năm qua, dịch dung, súc cốt, kèm thêm năng lực chế hương che đậy khí tức bản thân, kết hợp vào với nhau, tu sĩ dưới Trúc cơ, cho dù là người quen biết, cũng tuyệt đối không có cách nào nhận ra hắn.

Từ một cửa nhỏ kín đáo ở một bên bước ra ngoài, hai ba bước liền trà trộn vào dòng người tấp nập trên đường phố thành Tây. Chỉ là một giọt nước nhập vào, tại trong một nơi hỗn tạp đủ loại người này, bộ dạng này của Tần Dương quả thực không chút nào thu hút.

Một đường đi theo đại đạo ra khỏi cửa thành, bảo vệ thủ thành đứng dựa vào vách tường há miệng ngáp, hoàn toàn không thèm để mắt đến Tần Dương.

Đi ra khỏi Thanh Lâm thành, bên ngoài bằng phẳng hoang vu, nhìn về phía xa, mới thấy núi non chập trùng, ẩn trong sương mù. Tần Dương đi dọc theo đại đạo không bao xa liền rời khỏi đại đạo, theo một con đường vắng tiến tới trước. Đi ước chừng khoảng nửa canh giờ, phía trước xuất hiện rừng rậm tối đen như mực bao phủ sườn núi, trong đó bầu không tĩnh mịch, trên cây khô bên cạnh đường mòn, từng hàng Hắc ô nha đứng ở trên đó, dõi ánh mắt sâm nghiêm nhìn chằm chằm Tần Dương.

Đây đều là những con Hắc ô nha sống trong bãi tha ma bên ngoài phía Tây thành Thanh Lâm. Chúng ăn xác thối để sống, nửa sống nửa chết, chỉ là rất ít khia chủ động tấn công người. Lúc này nhìn thấy đám Hắc ô nha này nhìn mình, Tần Dương âm thầm vui vẻ.

Điều này chứng tỏ trình độ chế tạo nước hương của mình đã tiến rất xa, mùi hương ngụy trang khí tức trầm lặng đã có thể lừa gạt được cả đám Hắc ô nha này...

"Đến đây hạ táng, chớ có quấy rầy." Hắn thuận miệng lẩm bẩm một câu. Tần Dương thắp lên một nén nhang, nhấc tại trước người, tức thì, đám Hắc ô nha liền quay đầu đi không nhìn nữa.

Theo đường mòn tiến tới phía trước, nhìn thấy trong rừng rậm tràn ngập sương mù, những ngôi mộ hoang nằm san sát, loáng thoáng có tiếng quỷ vật rít gào truyền ra. Tần Dương nắm cây hương tiếng về phía trước, hắn thấy phía xa xa có những bóng quỷ loáng thoáng, nhưng không kẻ nào để ý tới hắn.

Nhưng khi đi được nửa đường, Tần Dương chợt dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK