"Sư huynh, nếu như ta không may chết ở bên ngoài, ngươi nhất định phải nói cho sư phụ ta, đồ nhi không thể tận hiếu được..." Trương Chính Nghĩa rưng rưng nước mắt, trên mặt đầy vẻ lưu luyến chụp lấy cánh tay Tần Dương, thật lâu không muốn rời đi, tựa như một người ra ngoài lang thang, không muốn xa rời gia đình và thân hữu. "Trương sư đệ, người ta thường nói người tốt không sống lâu, tai họa lưu lại vạn năm. Loại tai họa như ngươi, tuyệt đối không có khả năng chết đi dễ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.