Tần Dương cắm đầu chạy thẳng, dùng phù triện để chạy trối chết, dốc hết toàn bộ lên người mình...
Vừa chạy vừa âm thầm tiếc nuối, lúc trước chế tạo Mặc lục quyển trục, hắn chỉ thành công một quyển, đáng tiếc không phải là huyễn hình Mặc lục, nếu không, triệu hồi ra một con bạch hạc, hắn đã thoát đi từ lâu rồi, còn cần nhọc công phí sức như bây giờ sao...
Tần Dương cắm cúi chạy thẳng, không biết tiểu mập mạp dùng bí pháp gì, tư thế chạy trốn cực kỳ quái dị, chân trái đạp chân phải, chân phải đạp chân trái, trông có vẻ loạng choạng, nhưng vẫn không té ngã, tốc độ còn cực nhanh, luôn luôn bám sát phía sau mông, không có bị bỏ lại phía sau...
Phía sau, Đức phi mặc một bộ hắc váy, khuôn mặt xinh đầy sát khí, vung vẩy Hắc xà tiên, nghiến răng nghiến lợi, chân đạp hắc phong, tốc độ còn nhanh hơn hai người một ít...
Sau hơn một chút nữa là vị soái ca của Vô Lượng đạo viện, tay cầm trường kiếm, ngự phong bay đi, tốc độ cũng không chậm, gắt gao bám sát ở phía sau, chỉ là, trên mặt của người này có vẻ nghi hoặc, hoàn toàn bị tình trạng trước mắt làm cho không hiểu ra sao...
"Đứng lại, đừng chạy!"
Đức phi cắn răng, kêu lên, ném Hắc xà tiên trong tay ra...
Tức thì, đầu hắc xà phía đỉnh roi há miệng rít lên, khi còn trong không trung, nó liền đón gió lớn lên, thân hình lay động, hóa thành một con cự mãng màu đen dài mấy chục trượng.
Thân thể to lớn, vạch ra một vòng cung vọt tới, những bức tường dọc đường đều bị đụng vỡ, công trình vừa bị đụng liền sụp đổ, mặt đất rung chuyển theo nhịp dao động của thân thể cự mãng.
Thân thể con cự mãng khổng lồ đó lắc lư uốn lượn, va chạm tung tung, tốc độ chuyển động nhìn như không nhanh, nhưng bởi thân thể khổng lồ, chỉ lắc lư thân thể một cái đã bằng với hai người Tần Dương cuồng chạy mấy chục bước...
"Linh khí hóa hình, mẹ nó, mụ đàn bà điên này có lai lịch gì, không phải chỉ là nói một câu mà thôi sao, ngươi có cần phải như vậy không chứ..." Tiểu mập mạp đầu rịn mồ hôi, không biết là bởi vì chạy mệt, hay là bị hù dọa sợ...
Nhìn thấy con hắc mãng xà này xuất hiện, tốc độ của tiểu mập mạp tăng nhanh lên một phần, có vẻ sắp vượt qua cả Tần Dương...
Tần Dương cũng không quay đầu lại, lật tay ném ra một xấp pháp phù, hỏa quang, băng sương, cự thạch, cuồng phong, tất cả đều có, rầm rầm chụp tới đầu hắc mãng.
Nhưng mà...
Hắc mãng há miệng, hút mạnh một hơi, bất kể là hỏa diễm hay là băng sương, tất cả đều một ngụm nuốt hết.
Hai mươi ba mươi tấm pháp phù, ngoại trừ kéo dài được một chút thời gian ra, ngay cả một sợi lông của hắc mãng cũng không làm bị thương được...
"Sư huynh, chạy mau, đừng mất công, con hắc mãng này là do linh khí hóa hình, chúng ta hoàn toàn không thể đối phó được..." Tiểu mập mạp nhe răng nhếch miệng, một thân thịt mỡ rung động, gã không quay đầu lại, chỉ chăm chú cắm đầu chạy thẳng tới phía trước.
Tần Dương sắc mặt sa sầm, không tiếp tục làm chuyện vô vị nữa...
Linh khí...
Không hỗ là khuê nữ của Quỷ Vương, thật là có tiền, trong khi mình ngay cả một thanh pháp khí trung phẩm cũng mua không nổi, người ta ra tay chính là linh khí...
Nhìn thấy đã đến phần cuối Quỷ thành, các tòa nhà cao to dần dần nhiều lên, tốc độ của hắc mãng hơi chút chậm lại, nhưng khi ra khỏi cửa sau của Quỷ thành, đoạn đường trước khi đến Nhất Tuyến thiên là vùng đất bằng phẳng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.
Tần Dương xoay chuyển tròng mắt.
"Sư huynh phía sau ơi, ngươi có biết hay không, vị này chính là khuê nữ yêu quý nhất của Đa Nhạc quỷ vương đó?"
Đang đuổi theo không từ bỏ, Đỗ Hâm vẫn đang tự hỏi vì sao mình phải đuổi theo, nghe nói vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn tới Đức phi lập tức thay đổi...
"Sư huynh, nhanh một chút bắt lấy nàng ta, trợ giúp Hứa Thận trưởng lão một tay, đến lúc đó chỉ cần Đa Nhạc quỷ vương hơi hcút phân tâm, Hứa Thận trưởng lão liền có thể làm được điều mình mong muốn, đánh bại cựu địch, không chừng cao hứng sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền!"
"Tiểu tặc đê tiện vô sỉ hạ lưu!" Đức phi tức giận ngực phập phồng kịch liệt, phổi cũng sắp giận nổ tung rồi...
Sau đó, không thấy Đức phi có động tác gì, hắc mãng đang đuổi theo gắt gao kia chợt há mồm phun ra, một đám hắc vụ to lớn tản ra, trong nháy mắt liền biến thành vô hình.
Hai người ở phía trước đang vung chân cuồng chạy giống như dã cẩu thoát cương lập tức ngửi được một mùi tanh tưởi...
"Có độc!"
Chỉ sau một hai hơi thở, hai người liền cảm thấy hô hấp có chút không thuận lợi, ý thức bắt đầu trở nên uể oải, máu huyết trong người có xu thế đông lại...
Tần Dương kinh hãi, vội vàng thúc đẩy Huyết Lạt Ma, huyết quang tràn ngập ra, tầng tầng lớp lớp gợn sóng nhộn nhạo lan tràn, bóng lưng Phật đà hiện lên, kèm theo đó còn loáng thoáng nghe được thiền âm vang vọng, nhỏ như tiếng rì rầm, giúp hai người tỉnh táo lại.
Ở phía sau, đang một mực đuổi theo, Đỗ Hâm cuối cùng nhịn không được cám dỗ, trở nên nghiêm túc...
Ân oán giữa Hứa Thận trưởng lão và Đa Nhạc quỷ vương đã kéo dài bao nhiêu năm, không ai biết được, cũng không biết vì sao có mối ân oán này nhưng dù sao chính là cựu địch.
Nếu như thật sự có thể trợ giúp được một chút, để cho Hứa Thận trưởng lão đánh bại Đa Nhạc quỷ vương, xác suất được trưởng lão trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền, truyền thụ y bát là không lớn, nhưng sác xuất tiến lên được một bước, từ nội môn đệ tử trở thành chân truyền sẽ lớn hơn rất nhiều.
Cho dù không được như vậy, ít nhất, ban thưởng nhất định rất phong phúa, hơn nữa còn lấy được hảo cảm của một vị trưởng lão, điều này tốt hơn bất cứ thứ gì khác.
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Hâm không cần cân nhắc gì khác nữa, quát lên một tiếng, vung trường kiếm trong tay lên, một tay bấm ấn quyết...
Lập tức...
Từng vệt kiếm quang tỏa ra, tầng tầng lớp lớp, giống như hoa quỳnh nở rộ, đến khi nở rộ ra cực hạn, ánh sáng bùng lên, vệt vệt kiếm quang dày đặc bầu trời, giống như cơn mưa tầm tả, bao trùm về phía Đức phi.
Đức phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng tại thời điểm này, ả ta thật sự không có cách nào tiếp tục truy đuổi Tần Dương, ả đưa tay vậy một cái, triệu hoán hắc mãng bảo vệ bản thân, đánh nhau cùng Đỗ Hâm.
"Vô Lượng đạo viện không có một thứ nào tốt, tất cả đều đáng chết! Đáng chết!"
Phía sau quấn lấy đánh nhau, hắc mãng điên cuồng giãy giụa chống cự trong màn mưa kiếm quang, bụi mù cuồn cuộn, các tòa nhà xung quanh sụp đổ tan hoang...
Tần Dương và tiểu mập mạp cuồng chạy không ngừng, chạy một mạch ra một khoảng cách xa, xác nhận trong nhất thời phía sau sẽ không đuổi kịp, hai bọn hắn mới dừng lại nghỉ ngơi một hồi.
"Tần sư huynh, ngươi nhận biết tên tiểu bạch kiểm kia à?"
"Không biết nha..."
Tiểu mập mạp nghe vậy thì sững sờ, cười hắc hắc, dựng thẳng ngón cái lên.
"Tần sư huynh, ngươi thật là nhanh trí. Ta suýt chút nữa đã cho rằng bọn ta sắp chết trong tay mụ đàn bà điên đó rồi. Hắc hắc, mụ đàn bà điên đó sẽ không cho rằng bọn ta cũng là đệ tử của Vô Lượng đạo viện đi?"
"Bất kể cô ta nghĩ như thế nào, dù sao thực lực vị soái ca kia vẫn mạnh hơn cô ta, đừng thấy trong tay cô ta có linh khí mà tưởng bở, ai thua ai thắng còn chưa chắc..."
"Úc, đúng rồi, Tần sư huynh, ngươi làm sao nhận ra được mụ đàn bà điên đó?"
"Đừng nói nhảm, nhanh chạy đi."
Tần Dương đen mặt, từ chối trả lời vấn đề này, tên tiểu mập mạp này, quỷ tâm trí nhiều, cũng rất cơ trí, nhanh như vậy đã nắm bắt được trọng điểm, nếu để cho gã tiếp tục suy nghĩ nhiều hơn, không chừng sẽ nhận ra được Đức phi là truy đuổi mình...
Hai người tiếp tục cất bước cuồng chạy trên con đường bằng phẳng, chẳng qua hai ba dặm, cuối cùng đã đến Nhất Tuyến thiên nhìn thấy lúc trước.
Phía trước núi non cao vút, chỉ có ở giữa giống như là bị người chém tách ra, nước sông bên trong không biết từ đâu chảy tới, theo Nhất tuyến thiên đổ xuống.
Phía dưới là vực sâu đen kịt, nước sông đổ xuống dưới, nhưng không nghe được tiếng nước chạm đáy vang vọng lên trên, không biết được nó sâu bao nhiêu.
Hai người đứng bên mép vực, nhìn nước sông đổ xuống vực sâu, trong lòng nghi hoặc.
"Tần sư huynh, ngươi xác định chính là nơi này sao?"
"Ngươi tin ta hay không?"
"Sư huynh nói gì ta đều tin!"
"Tin ta thì nhảy xuống đi!"
"..."