"Ta không dám hỏi sư tôn quá nhiều." Tần Dương thuận miệng bị chuyện...
"Thì ra là như vậy, kỳ thực Duệ Kim phong cũng chỉ bắt đầu suy sụp trong vòng ba trăm năm nay. Thời gian ngươi nhập môn còn ngắn ngủi, chưa rõ ràng lắm cũng là bình thường." Hoa Luyện không có hoài nghi gì, trong lòng suy nghĩ, Cổ sư đệ tính cách trung nghĩa, không muốn hỏi Giang sư thúc về chuyện này cũng rất bình thường...
Quả thực là, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chỉ cần ấn tượng đầu tiên tốt, về sau nói cái gì không ổn lắm, đối phương có khả năng cũng tin.
Nếu như ấn tượng đầu tiên không tốt, chỉ cần một tiếng nấc, đối phương cũng có khả năng chỉ thẳng vào mặt mắng, đánh rắm thật thối, thật buồn nôn.
Thấy Hoa Luyện không hoài nghi gì, Tần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng rất hiếu kỳ, Ma Thạch thánh tông là một trong ba Thánh tông Hồ Lương, Duệ Kim phong lại là nhất mạch trong đó, tại sao nhân số điêu linh đến tình trạng như thế, còn thê thảm hơn cả Đạo môn...
Trong chuyện này, tất nhiên có một chút thông tin mấu chốt có liên quan đến âm mưu của lão giàn khốn hiếp Giang Xuyên này.
"Hoa sư huynh, nguyện nghe tường tận."
"Thực ra đây cũng không phải là chuyện gì bí mật, trong tông có không ít người biết nội tình. Ba trăm năm trước, Giang Xuyên Giang sư thúc vừa mới tiếp quản Duệ Kim phong, Liên Dục Liên sư thúc vừa chưởng quản Thiên Hình phong, hai người đồng thời nhập môn, cạnh tranh với nhau, rất nhiều ân oán, cho đến khi mỗi người chấp chưởng một phong, vẫn tiếp tục so đấu, chính là vào lúc đó, mâu thuẫn trở nên gay gắt đến đỉnh điểm. Trong một lần tranh đấu, Giang sư thúc vận dụng kim độc trọng thương Liên sư thúc...
Sau khi Liên sư thúc bình phục vết thương, mặc dù căn cơ tu vi không bị tổn hao gì nhưng dung nhan hủy hết. Thù hận giữa hai người đã lớn đến mức Tông môn không thể không đứng ra điều tiết. Giang sư thúc bị phạt giam mình trong động quặng mỏ ba mươi năm. Trong khoảng thời gian này, tính tình Liên sư thúc đại biến, mượn cơ hội bắt lấy nhược điểm, lần lượt tìm cơ hội bắt đi các đệ tử thành danh của Duệ Kim phong, mà Liên sư thúc chấp chưởng hình phạt trong tông môn, lần nào cũng có lý do chứng cứ..."
"Những người còn lại đều bỏ chạy hết rồi sao?" Tần Dương lắc đầu, lão khốn này đắc tội người ta, lại để cho đệ tử gánh chịu...
"Ai, không phải sao? Lúc đó quả thực có một số đệ tử Duệ Kim phong chuyển sang mạch khác. Còn về sau, bởi vì Giang sư thúc bị phạt, môn hạ đệ tử không có người chỉ đạo, lại liên tiếp xuất hiện mấy đệ tử bị chết vì tẩu hỏa nhập ma, biến thành từng cái kim tượng, những người còn lại đều sợ hãi, có người bỏ chạy, người không chạy cũng tại trong vòng ba mươi năm đó bị Liên sư thúc xử lý gần như không còn. Trải qua ba trăm năm, liền biến thành cảnh tượng như vậy."
Hoa Luyện trong lòng thở dài, có một câu nói y vẫn không nói ra miệng, đã qua rất nhiều năm chưa từng nghe nói Giang sư thúc thu đệ tử mới, có lẽ cũng chỉ có loại người thành thật như Cổ sư đệ mới gia nhập vào Duệ Kim phong.
Tần Dương im lặng không lên tiếng, trong lòng bối rối, lão già khốn nham hiểm xảo trá như vậy lại bị người ta áp chế ba trăm năm, cho đến khi biến thành một người đơn độc lẻ loi ư?
Đùa ta sao?
Vị Phong chủ Liên Dục đó lợi hại như vậy sao?
Tuy nhiên, nếu Hoa Luyện đã nói như vậy, Liên Dục tất nhiên là người cả gan làm loạn, không kiêng nể gì cả, ít nhất, đối phó hắn là chắc chắn không kiêng nể gì cả.
Nghĩ đến đây, Tần Dương hơi kinh hãi, vội vàng dừng chân: "Hoa sư huynh, dừng lại."
Vừa dứt lời, chợt thấy thân hình Hoa Luyện đột nhiên biến mất, trên bầu trời vân khí bốc lên, dưới chân mênh mông sương mù, nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, trụ sở của Ma Thạch, dãy núi thành trì, đều biến mất.
Chỉ còn có phương xa, sóng lớn cuồn cuộn, nhấc lên sóng thần cao trăm trượng, ầm ầm tràn đến, mặt đất dưới chân bị ngân thủy không biết từ nơi nào tràn đến che phủ.
Sắc mặt Tần Dương trầm xuống, gọi Tử hạc ra, bay đến giữa không trung, từ trong không trung nhìn xuống, chỉ nhìn thấy một màu ngân bạch, dưới chân biến thành một vùng biển rộng trắng bạc mênh mông vô bờ, sóng biển cuồn cuộn, mỗi một con sóng đều cao đến trăm trượng, và khi hắn bay đến độ cao trăm trượng, thì không thể tiếp tục bay lên cao hơn nữa.
Giống như là thủy ngân hóa thành biển, sóng lớn cuộn trào hết đợt này đến đợt khác, mỗi một lần sóng lớn nhấc lên, trong không trung tràn ngập tiếng sóng vỗ ầm ầm, sóng lớn rơi vào ngân hải, rầm, tiếng nổ vang lên, vô số lôi quang hiện lên, đang xen dày đặc, tiếng sấm sét đùng đoàng bên tai, chấn động đè ép rất mạnh vào ngực Tần Dương.
Chỉ nhìn mấy lần, mí mắt Tần Dương bắt đầu nhảy lên.
Mỗi một lần sóng lớn hạ xuống, không khí bên trong nó đều bị cưỡng ép bùng nổ.
Mỗi một con sóng, trọng lượng ít nhất cũng phải mười vạn cân.
Mẹ nó, chỉ vừa rời khỏi sơn môn Ma Thạch thánh tông không bao xa, Thiên Hình phong lại không kiêng nể gì cả như thế sao!
Không chỉ bày trận, ôm cây đợi thỏ tại đây, hơn nữa còn lấy Nhất Nguyên Trọng Thủy làm trận cơ, một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy nặng quá trăm cân, nếu như dùng làm trận cơ để bày trận, hóa thành lưới phạm vi đủ lớn, ít nhất cũng phải trên nghìn giọt mới có thể bố trí ra đại trận như thế này.
Thiên Hình phong tài đại khí thô như vậy sao?
Chỉ là một đệ tử của Duệ Kim phong mà thôi, cần phải vậy sao?
Tần Dương giật nảy mình, trong mắt lấp lánh thần quang, không ngừng quan sát trận này, tìm kiếm phương pháp phá giải.
Đúng lúc này, một con sóng bạc trăm trượng từ phía xa tràn đến.
Một thanh niên mặc hắc y đứng chắp tay, đạp sóng tiến đến. Khi con sóng này chạy tới, cả vùng ngân hải giống như đều bị kích động lên, tiếng sóng ầm ầm đinh tai nhức óc, liên miên như sấm sét rền vang, ngân quang sáng chói, hơi nước bốc lên, hóa thành những con ngân long ngẩng đầu gầm rống, bảo vệ xung quanh thanh niên.
Đến khi tới gần, thanh niên ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dương, giống như nhìn một người chết.
"Cổ Vân, thúc thủ chịu trói đi, đau khổ chờ ngươi tại phía sau, đừng có lãng phí thời gian của ta, cũng không nên khiến mình phải chịu thêm nhiều khổ sở."
"Thiên Hình phong?"
"Thiên Hình phong Đại sư huynh, Đảng Hàn. Ngươi chớ có chơi đùa mánh lới, vô dụng. Đây là Nhất Nguyên Trọng Thủy trận, dùng ngàn giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy làm cơ sở, lại dẫn tới một cong sông lớn, mỗi một ngọn sóng đều có sức lực mười vạn cân, không phải tu sĩ Trúc cơ có thể chống lại. Ta nói với ngươi nhiều lời như vậy, chẳng qua là sợ lỡ tay đánh chết ngươi, không thể hoàn thành nhiệm vụ sư tôn gao cho mà thôi. Ngươi có rõ không?"
Đảng Hàn mặt như vũng nước đọng, ánh mắt bình thản, tay vung lên, trong ngân hải dưới chân Tần Dương lập tức có chín con ngân long vọt ra khỏi mặt biển, ngẩng đầu đan xen, nhằm tới Tần Dương.
Tần Dương vừa tế ra Kim quang Mặc lục, hóa thành Phù văn kim quang buông xuống, bảo vệ quanh thân mình, vừa điều khiển Tử hạc né tránh. Nhưng hắn không ngờ tới, chỉ trong nháy mắt phía trước lại xuất hiện mấy con ngân long, há miệng cắn nát tử hạc!
Tần Dương sắc mặt lạnh đi, ngự kiếm phi hành, lần nữa né tránh đòn tấn công của một con ngân long, và tại trong nháy mắt lướt qua ngân long, ngân long lại chợt một tách thành hai, từ trong thân thể ngân long lại lao ra một con ngân long khác, chúi đầu đâm vào trên Kim quang Mặc lục.
"Phốc xùy..."
Chỉ một đòn!
Quầng sáng Phù văn buông xuống lập tức vỡ nát, bản thể Mặc lục cũng hóa thành bột mịn!
Ngân long văng ra lại tiếp tục phân hóa, hóa ra một con ngân long, đâm đầu va chạm lên người Tần Dương.
"Thình thịch!"
Bọt nước bắn tung tóe, ngân long vỡ nát thành một đám bọt nước lớn màu bạc, Tần Dương há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình giống như mũi tên rời dây cung, vù, bay ngược ra khoảng một dặm.
Tại trong không trung ổn định lại thân hình, quần áo quanh người Tần Dương rách nát, túi trữ vật trên người cũng bị đánh nổ mấy cái, lấm tấm trên bề mặt da, giống như là những vết máu trầy da, đưa tay xoa xoa máu tươi nơi khóe miệng, ánh mắt Tần Dương âm trầm đáng sợ.
"Nếu không phải sư tôn một mực căn dặn, cần người sống, thì ngươi đã chết rồi. Ngươi còn biết không rõ sự chênh lệch giữa Trúc cơ và Tam nguyên lớn cỡ nào sao? Ngay cả là trong Tam nguyên, giữa Thai nguyên, Động nguyên và Quy nguyên cũng là cách biệt như lạch trời, một bước lên trời. Mà ta, chính là Quy nguyên đại thành. Ngươi không có chút cơ hội nào, đừng có chơi đùa mánh lới làm gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi." Đảng Hàn nói có trật tự, giọng điệu bình thản không dao động, giống như nói ra một chân lý một sự thực vậy.
Tần Dương phun ra một búng máu, nhe răng cười, sát cơ sôi trào.
"Phì, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi không phải thể tu chứ?"
---LTG---
Có người đang đoán lão già khốn đang định làm gì tiếp theo, vậy thì chơi trò đố vui có thưởng đi, đoán đại khái nội dung hai chương tiếp theo. Ai có thể đoán được mấu chốt, thêm hai chương, đoán không được, ném phiếu đề cử, đánh giá 5 sao, không có vấn đề a? Đến giờ cập nhật chương mới ngày mai hết hạn.