"Tưởng Dung tiên tử!" Trần Hữu Đạt tay cầm một bó Linh hoa tỏa ra hơi nước nhàn nhạt, linh quang lóng lánh, giơ lên tại trước người, nhìn tới tọa giá của Hoa Tưởng Dung, gọi to. "Trần Hữu Đạt, ngươi làm gì vậy?" Hồng Chí Dũng ngồi trước lái xe thấy vậy thì biến sắc, đè thấp giọng nói, nghiến răng nghiến lợi quát lên. "Tưởng Dung tiên tử, mời hiện thân gặp mặt." Trần Hữu Đạt trong lòng âm thầm lẩm bẩm chân lý ‘không biết xấu hổ’, làm như không nhìn thấy ánh mắt những người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.