Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con mẹ nó, thật là có tiền a!" Tần Dương ngồi ở trên giường mây, nhấp rượu, cất tiếng thở dài, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Tử Tiêu đạo quân trước đây mạnh như thế nào, Tần Dương thực ra không có bao nhiêu khái niệm cụ thể, chỉ là cảm thấy rất mạnh rất mạnh, siêu cấp mạnh...

Bây giờ vừa ngồi nhâm nhi rượu, vừa xem linh quang phân tán bay khắp trời, giống như cơn mưa sao băng rơi xuống, liên tục không ngừng, hắn rốt cuộc đã có khái niệm cụ thể với việc Tử Tiêu đạo quân giàu có như thế nào...

Mỗi một luồng linh quang đó, ít nhất cũng là một kiện linh khí, thậm chí có một số vệt linh quang cực sáng cực mạnh, tám chín phần mười chính là bảo khí, loại cấp bậc cao hơn...

Huống chi, lão nhân còn nói, trong số đó có không ít bí bảo, loại này không xếp vào phẩm giai pháp bảo, những bí bảo này có uy năng không giống nhau, mỗi thứ có thần diệu khác nhau, có một số bí bảo, tác dụng rất vô vị, có một số lại huyền diệu phi thường, cực kỳ nghịch thiên.

Tuy nhiên, cho dù là bí bảo công dụng không ra gì, giá trị cũng cao hơn pháp bảo bình thường một ít.

Hắn chỉ mới uống được mấy chén rượu, số lượng pháp bảo chia ra chạy trốn đã có hơn nghìn kiện...

Tần Dương không muốn ước ao cũng không được...

"Thật quá tiếc, thực lực ta quá yếu, đuổi theo không kịp những pháp bảo này, chỉ có thể ngồi ở đây uống rượu, ôm cây đợi thỏ, chờ có pháp bảo nào đó không có mắt tự chạy tới chỗ ta..." Tần Dương có phần tiếc nuối, một bữa thịnh yến bày ra trước mắt, nhưng mình lại không thể làm gì.

Cũng không biết phía bên kia đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao pháp bảo tô điểm trên Đa Bảo Thiên Luân lại rơi vào tình cảnh chạy trốn...

"Vù..."

Một vệt cầu vồng từ nơi không xa lướt qua, nhanh chóng đuổi theo một vệt linh quang đang chạy trốn.

Đến khi cầu vồng tan đi, một vị tu sĩ trung niên mặc đạo bào hiện ra, trong tay cầm một bảo vật hồ lô ngọc bích đang không ngừng rung động, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha, bảo bối tốt..."

Tu sĩ trung niên nhìn lướt qua Tần Dương ngồi trên giường mây uống rượu nơi xa xa, rồi xoay người hóa thành cầu vồng tiếp tục đuổi theo pháp bảo khác...

Tần Dương mặt không biểu cảm, trong lòng không hề gợn sóng, những tu sĩ tới đây đoạt pháp bảo, chỉ cần con mắt không mù, thì đều có thể nhận ra được, cái giường mây này chính là do cao nhân tiện tay gom mây trắng luyện chế thành.

Tại thời điểm này, còn có tâm tình luyện hóa một đóa bạch vân, ngồi bên trên uống rượu nhìn trò vui, không sợ đắc tội người của hai Thánh tông và Vạn Vĩnh thương hội, khẳng định không phải là người bình thường...

Chính chủ không tại, tất nhiên đang đi đoạt bảo, lưu lại hậu bối Tần Dương ngồi chờ ở nơi này, tự nhiên sẽ không sợ có người nhằm vào.

Hơn nữa, có nhiều pháp bảo phân tán khắp nơi như vậy, ai còn có tâm tình đi để ý tới một tiểu bối vừa mới trúc cơ...

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa nén hương, Tần Dương đã nhìn thấy bảy tám người đuổi theo các kiện pháp bảo, mỗi một kiện pháp bảo đều tỏa sáng linh quang, trông vẻ ngoài đều là thứ tốt, Tần Dương nhìn mà thèm vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn xem cho đỡ nghiện...

"Được rồi, lo uống rượu đi..." Tần Dương lắc đầu, cúi đầu nhâm nhi uống rượu, từ bỏ suy nghĩ ôm cây đợi thỏ, pháp bảo đã sinh ra linh tính, có khi bản năng còn mạnh hơn cả yêu thú, xu thế hướng cát tị hung chính là bản năng, làm sao có pháp bảo thỏ nào bị mù mà đâm đầu vào thân cây là mình đây.

"Vù..."

Lại có một tiếng xé gió truyền đến, Tần Dương nhấc mí mắt, tùy ý lườm một cái.

Một vệt tử kim linh quang với ánh sáng mờ nhạt bay về phía mình.

Lại nhìn một chút, Tần Dương liền cảm thấy có chút không thích hợp, vệt tử kim linh quang này vậy mà lại bay thẳng về phía mình, tốc độ cực nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần...

"Mẹ nó..."

Tần Dương cất tiếng gào lên, lông tơ trên người dựng đứng cả lên, theo bản năng cảm giác thấy nguy hiểm, hắn không kịp nghĩ nhiều, xoay người, trực tiếp nhảy khỏi giường mây.

Lúc rơi xuống, hắn xoay người nhìn lại, nhìn thấy giường mây trên đỉnh đầu bị vệt tử kim linh quang kia đụng vỡ, vốn còn chút linh quang mờ nhạt, lúc này cũng hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn lại một thứ đen thui rơi xuống mặt đất...

Tần Dương đen mặt, lấy Mặc lục tử hạc ra, triệu hồi Tử hạc đón đỡ mình, rồi bay về phía đồ vật đen thui kia rơi xuống.

Trên mặt đất có một cái hố to vài trượng, dưới đáy hố là một thanh đại chùy mặt ngoài phủ đầy vết cháy đen, lẳng lặng nằm đó.

Đại chùy nhìn giống Úng kim chùy(chùy đầu tròn), hình dạng cũng không quá tròn, hai đầu thô to, khá giống sự kết hợp giữa Úng kim chùy và thiết chùy bình thường, mặt ngoài cháy đen, không còn chút linh quang nào, phía sau cán có một vết cắt...

Một kiện pháp bảo hư hại.

Sắc mặt Tần Dương lập tức trở nên càng đen hơn.

Chưa nói tới việc thiếu một chút bị cái pháp bảo này bay tới đập chết, nó còn là một kiện pháp bảo hoàn toàn hư hỏng, mình phải đen đến cỡ nào chứ?

Chắc là lúc trước được vận may, bây giờ đến lượt vận xui rồi?

Trong lúc nhất thời, Tần Dương có chút miên man bất định, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì trước đây không chỉ lấy được《 Tử Tiêu đạo kinh 》, sau đó còn được Tử Tiêu đạo quân chỉ điểm, thậm chí ngay cả một luồng tiên thiên Hồng Mông tử khí cũng tặng cho mình...

Phải chăng đến lúc này mình đã tiêu hao hết toàn bộ vận may rồi hay không, bây giờ bắt đầu ngược lại?

Tần Dương luôn cảm thấy cách giải thích này không chừng rất có khả năng, nếu không mình sao lại đen như thế?

"Vù..."

Một vệt cầu vồng rơi xuống trước hố to, tên tu sĩ trung niên từng gặp trước đây cất bước đi tới, nhìn thấy Tần Dương thì hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trời, không còn nhìn thấy giường mây nữa, trên mặt tu sĩ trung niên tức thì lộ ra vẻ chợt hiểu...

"Lúc trước chỉ nhìn thấy pháp bảo này đụng phải thứ gì đó, không nghĩ tới lại là đụng vào giường mây. Tiểu gia hỏa, ngươi không sao chứ? Trưởng bối của ngươi đâu?"

"Lão đầu đi đoạt bảo vật rồi." Tần Dương xụ mặt, tên này thật đúng là, sao phải gợi lại nỗi đau của người khác...

Tu sĩ trung niên không quan tâm, quan sát đại chùy đứt cán trong hố, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Pháp bảo này phầm giai vốn không thấp, chỉ là đáng tiếc, cấm chế bên trong đã tan vỡ, Đạo văn tán loạn, ngay cả linh quang vốn có của vật liệu cũng tiêu tan, đã triệt để trở thành một khối sắt vụn, thậm chí còn không đủ tư cách để nấu lại luyện làm vật liệu..."

Tu sĩ trung niên lắc đầu, thân nhoáng lên, lại hóa thành vệt cầu vồng, bay đi...

Chỉ chốc lát sau, lại có một vệt cầu vồng bay tới, một tu sĩ xấu xí, hai má hóp sâu, thân thể lại mập mạp như quả hạ xuống.

Tu sĩ này nhìn lướt qua bầu trời, lại nhìn thoáng qua Tần Dương, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.

"Thì ra đã đụng vào giường mây rồi..." Sau đó gã cũng nhìn lướt qua đại chùy đứt cán trong hố, lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, xoay người bay đi...

Người này vừa mới rời đi, lại có tu sĩ hạ xuống, cũng với những hành động và lời nói tương tự vị tu sĩ phía trước lặp lại một lần, rồi xoay người bay đi.

...

Sau mấy lần liên tiếp...

Tần Dương mặt đen như đáy nồi, như sắp chảy ra hắc thủy, nghiến răng nghiến lợi, tức giận cắn răng ken két.

Nếu hắn đủ thực lực, hắn sẽ ngay tại chỗ đánh chết toàn bộ mấy tên chết tiệt này!

Mấy tên khốn này còn là người sao, mỗi kẻ hạ xuống đây đều nói cùng một kiểu, có bệnh à!

Nhìn hả hê cái rắm a!

Cuối cùng không nhìn thấy kẻ nào hạ xuống nữa, Tần Dương xoay người bỏ đi, nhưng rồi, khi mới đi được hai bước, hắn liền nghiến răng nghiến lợi xoay người lại, nhảy vào trong hố to, chụp lấy chiếc đại chùy đứt cán.

"Cứ bỏ đi như vậy, thực sự nuốt không nổi cơn tức này, phải nhặt cây nát chùy này về, luyện lại xong, ném đại vào trong nhà xí nào đó làm cục kê chân! Di, rất nặng a..."

Cất đại chùy đứt cán vào trong túi trữ vật, Tần Dương phì phì mấy tiếng, đi ra khỏi hố.

Đúng lúc này trên đỉnh đầu lại có một tu sĩ bay qua nơi đây, hơi chút dừng lại, nhìn thoáng qua thăm dò, sau đó...

Vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, bay đi...

"Hết dùm tui cái!" Tần Dương cắn răng, giậm chân tức giận...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK