"Cổ sư đệ, thực ra ngươi không cần quá lo lắng, chuyện này không phải là không có cách giải quyết." Hoa Luyện xoay chuyển tròng mắt, nhìn chằm chằm Tần Dương ha hả cười nói.
"Ta tâm lĩnh hảo ý của Hoa sư huynh." Tần Dương bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ánh mắt cảnh giác, dứt khoát từ chối.
"Ai..." Hoa Luyện cất tiếng than nhẹ, có phần tiếc nuối: "Ta đã biết, Cổ sư đệ là người trung nghĩa, muốn để cho Cổ sư đệ gia nhập Huyết Vụ phong ta để vãn hồi tình thế nguy hiểm, ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý..."
"Hả? Huyết Vụ phong?" Tần Dương thoáng sửng sốt, suy nghĩ xoay nhanh, nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây, lập tức giống như bầu trời tan mây thấy nhật nguyệt, bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra tên hàng này nhiệt tình như thế không phải là muốn chọc mông lão tử? Mà là muốn đào góc tường của lão già kia?
Vừa nghĩ đến đây, Tần Dương lập tức xóa bỏ cảnh giác, trên mặt chậm rãi hiện ra nét tươi cười xán lạn, tên này trái lại mắt sáng như đuốc, ánh mắt thật cay độc sắc bén, chỉ vừa gặp mặt liền biết lão tử là nhân tài.
"Thì ra là như vậy, vậy thì lúc trước ta đã hiểu lầm Hoa sư huynh rồi..." Tần Dương bừng tỉnh, lập tức đã hóa giải được sự hiểu lầm về Thỏ gia, khi lại nhìn tới Hoa Luyện, tức thì càng nhìn càng thấy thuận mắt, người có thể đứng trên nắm tay, ngựa có thể phi trên cánh tay, chịu hạ mặt mũi kết giao với thanh niên tài tuấn, để giúp Huyết Vụ phong nhất mạch phát triển lớn mạnh hơn, quả nhiên là một nam nhi rất tốt.
"Hiểu lầm việc gì?" Hoa Luyện có chút không hiểu ra sao...
"Điều đó không quan trọng." Tần Dương vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói: "Quan trọng là, ta cảm thấy, việc gia nhập vào Huyết Vụ phong, vẫn có thể thương lượng được."
"A?" Hoa Luyện sửng sốt, hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của Tần Dương...
"Hoa sư huynh, ta đã suy nghĩ kỹ càng, dù là Duệ Kim phong cũng được, Huyết Vụ phong cũng tốt, không phải đều là vì Ma Thạch thánh tông ta sao, cần gì phải phân biệt ngươi ta, tất cả mọi người đều là vì tông môn, vì tông môn mà cống hiến sức lực thực hiện ‘bốn hiện đại hoá, tám vinh tám sỉ, hai mươi bốn chữ chân ngôn’(1), luôn luôn khắc sâu ở trong lòng, nếu ta còn từ chối lòng nhiệt tình khẩn thiết của Hoa sư huynh, chẳng phải là có ý phân chia ngươi ta, làm tổn thương tình nghĩa của Hoa sư huynh, hổ thẹn với tông môn."
"A?" Hoa Luyện hai mắt ngẩn ra, nghe không hiểu gì cả...
"Hoa sư huynh, không cần để ý những chi tiết này, lúc nào chúng ta đi Huyết Vụ phong?"
Tần Dương vẻ mặt nghiêm túc, quên cái vụ mặt mũi, thể diện gì gì đó đi, dù sao hiện tại mình là Cổ Vân, có hay không cũng không quan trọng, sau khi rời khỏi Duệ Kim phong, tìm cái cớ nói Hoa Luyện đưa mình an toàn ra khỏi tông môn, không gặp phải những cao thủ chân chính kia là được, còn lại đều dễ nói.
Về phần tìm cớ gì, việc này quá dễ dàng, mọi người đã trở thành sư huynh đệ nhất mạch, đi ra ngoài tìm cái thanh lâu cùng nhau chúc mừng, tìm hai cô bé ca hát với lụa mỏng che bộ ngực sữa, uống cao hứng thuận tay làm một phát, chẳng lẽ không là chuyện bình thường sao?
"Cổ sư đệ, ngươi đồng ý rồi sao?" Hoa Luyện có chút bất ngờ, rồi lại có phần do dự: "Giang sư thúc không có ở đây, làm vậy không tốt lắm a."
"Hoa sư huynh, đây là ngươi nhìn hạn hẹp rồi, mọi người đều là đệ tử Ma Thạch thánh tông, có gì mà không tốt. Sư tôn vĩnh viễn là sư tôn, cho dù ta đến Huyết Vụ phong cũng có gì khác biệt?"
"Cái này..."
"Được rồi, quyết định như vậy đi. Để chúc mừng chuyện này, chúng ta ra ngoài uống rượu đi, nơi này không hoa không cỏ, không có chút không khí nào, hơn nữa có rượu không có đồ ăn, quá mức thiếu thốn. Đi, ra ngoài, ta mời Hoa sư huynh uống rượu, tửu lầu thanh lâu tùy Hoa sư huynh chọn."
Hoa Luyện nghe choáng váng mơ hồ, không hiểu ra sao, cứ như vậy bị Tần Dương lôi kéo đi xuống Duệ Kim phong. Đi tới giữa đường, y mới đột nhiên cất tiếng cảm thán, Cổ sư đệ quả thực là người thẳng thắn bộc trực...
Đến lúc chuẩn bị rời khỏi Duệ Kim phong thì nhìn thấy một Ông Trọng giáp sĩ đứng ở bên đường.
Khi nhìn thấy hai người, Ông Trọng giáp sĩ bỗng mở mắt ra, trong mắt lập lòe u quang, ánh mắt bình thản có mang theo một tia ớn lạnh khiến người rợn tóc gáy.
"Sư tôn, ta và Hoa sư huynh ra ngoài uống rượu, ngài không có ý kiến a?" Tần Dương ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng có nét mỉm cười, nhưng không có chút ý cười nào.
Từ lâu đã biết lão già này có thể giám sát nơi này từ xa, lúc này nhìn thấy đôi mắt khắc sâu ấn tượng này, hắn làm sao không biết, đây là lão già khốn này giá lâm ý thức đến rồi.
"Xin chào Giang sư thúc." Hoa Luyện khom người hành lễ, giống như có chút bối rối: "Ta và Cổ sư đệ ra ngoài uống rượu, chắc hẳn, người của Thiên Hình phong ít nhiều sẽ cho ta chút mặt mũi, không đến mức đánh đánh giết giết..."
"Có Hoa Luyện sư điệt tại, ta tất nhiên là yên tâm." Ông Trọng giáp sĩ nói ra, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt thâm thúy, ý vị sâu xa: "Cổ Vân a, thời điểm tu hành, lúc căng lúc lỏng, như vậy cũng phù hợp với tu hành chi đạo. Nhưng, ngươi phải cẩn thận một chút, đám trẻ Thiên Hình phong làm việc dễ dàng xung động, bọn nó không dám cường công Duệ Kim phong, nhưng đi ra ngoài thì chưa chắc. Chuyến đi này vi sư có phần thuận lợi, ít ngày nữa sẽ trở về, ngươi phải cẩn thận một chút."
"Đa tạ sư tôn nhắc nhở, có Hoa sư huynh đi cùng, ta nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn." Tần Dương cười đáp, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không dao động.
Lão già khốn khiếp này quả thật đã nôn nóng rồi, liên tục uy hiếp mình hai lần, nói mình cẩn thận một chút, còn mấy ngày nữa sẽ về, nếu lão ta có thể lập tức trở về sẽ không đến mức nhìn thấy mình muốn hạ sơn liền vội vã chờ sẵn bên đường nói mấy lời hù dọa.
Mẹ, con thỏ hoảng loạn cũng sẽ cắn người nha, thật sự cho rằng mình bị hù dọa vỡ mật rồi là sẽ không dám hạ sơn liều mạng đánh nhau sao?
Ông Trọng giáp sĩ không nói lời nào nữa, chỉ là nhìn Tần Dương với ánh mắt sâu xa, rồi nhắm mắt lại, xoay người đi về phía hang động quặng mỏ.
Ý thức của lão khốn đã rời đi, trong lòng Tần Dương lại bỗng nhiên sinh ra một tia cảnh giác, lão già này lại dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Không thích hợp, việc này rất không thích hợp...
Thế nhưng là nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra đến cùng thì không thích hợp ở điểm nào, lão khốn đó cũng không phải là loại người chỉ biết dùng miệng uy hiếp, lão còn có chuẩn bị gì ở sau chứ?
Lão già khốn âm hiểm xảo trá, danh tiếng bên ngoài trái lại không tệ, Hoa Luyện cũng nói tốt cho lão ta, qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người nào hoài nghi lão ta trong ngoài bất nhất. Nhân vật như vậy làm sao sẽ không đề phòng mình liều mạng rời khỏi Duệ Kim phong chứ?
Bây giờ lại dễ dàng từ bỏ như thế, không quản không hỏi nữa...
Tần Dương đột nhiên cảm thấy, việc mình mượn Hoa Luyện đến chơi để lấy cớ rời khỏi Duệ Kim phong chưa chắc đã là một nước cờ tốt, nói không chừng tất cả đều đã nằm trong dự liệu của lão già khốn nạn này.
Nhưng đến lúc này, hắn lại không thể không bước tiếp, không thể để cho lão khốn đè ép mình về mặt tâm lý.
Một đường đi xuống Duệ Kim phong, trong lòng Tần Dương tràn đầy tâm sự, không có bao nhiêu vui mừng vì thoát khỏi miệng cọp.
Sau khi rời khỏi Duệ Kim phong, có Hoa Luyện dẫn đường, hai người thuận lợi rời khỏi sơn môn Ma Thạch thánh tông, không gặp phải bất kỳ trở ngại gì.
Thế nhưng là càng thuận lợi, Tần Dương lại càng cảm thấy không ổn.
Ra khỏi sơn môn, trời cao đất rộng, hắn đáng lẽ phải có niềm vui sướng được tự do, trời cao rộng lớn chim bay thoải mái, xung quanh Ma Thạch thánh tông có vô số thành trì, có thành trì gần như toàn bộ là tu sĩ, cũng có thành trì do phàm nhân làm chủ, tại loại địa phương này, với thủ đoạn của Tần Dương, rất dễ dàng để dung nhập vào trong đó.
Giống như giọt nước rơi vào biển, không còn thấy tung tích.
Nhưng dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt trong lòng Tần Dương.
"Hoa sư huynh, ngươi có từng nghe nói tới những lời đồn có liên quan đến Duệ Kim phong không? Vì sao Duệ Kim phong vắng vẻ điêu linh." Đến lúc này, Tần Dương cũng bất chấp cẩn thận quá nhiều, Hoa Luyện có hoài nghi gì về mình, một đệ tử Duệ Kim phong vì sao lại không biết, vậy cũng kệ y đi...
"Di, Cổ sư đệ, ngươi không biết những điều này sao?"
---BNS---
(1): các khẩu hiệu xây dựng đất nước, xây dựng đảng, làm người tốt của chính phủ tại đất nước Tần Dương trong thế giới trước.