Tần Dương ngồi xếp bằng trên đất, tay cầm đại chùy gãy cán, quan sát tỉ mỉ từng chút một.
Cây đại chùy gãy cán này bị ngón tay Ngô Vũ điểm trúng, rồi bị tử khí ăn mòn, nhưng hiện tại vẫn là bộ dạng cũ, một số vết trầy có sẵn bên trên, ví dụ như mặt cắt bị ép gãy, thậm chí còn không bị chút ảnh hưởng gì.
Kiến thức về giám định pháp bảo không tự chủ mà hiện lên trong đầu, bắt đầu đối chiếu, so sánh với tình trạng trước mắt.
Toàn bộ vật liệu của đại chùy, quả thực giống như lời sư tôn nói, chính là Điểm Tinh Thần Cương tinh luyện ra được từ thiên thạch bên ngoài rơi xuống, loại vật liệu này ngẫu nhiên mới có, cứng rắn vô cùng, nói một cách chính xác, loại vật liệu này tự có một loại đặc tính kỳ lạ, có thể giúp cho nó rất khó bị ngoại lực biến đổi, giống như một ngôi sao vậy, vĩnh hằng bất hủ.
Trong pháp bảo bình thường, chỉ cần cho thêm một chút thần sa do Điểm Tinh Thần Cương tạo thành là có thể giúp cho tính ổn định, mức độ cứng rắn của pháp bảo tăng lên ba cấp bậc. Cây đại chùy này, không nói là hoàn toàn dùng Điểm Tinh Thần Cương đúc thành, ít nhất cũng có tám mươi phần trăm vật liệu trở lên là Điểm Tinh Thần Cương.
Hơn nữa, dùng Điểm Tinh Thần Cương hòa trộn vào làm vật liệu phụ sẽ dễ luyện chế một chút, nếu như dùng nó làm vật liệu chính, dung hợp vật liệu khác vào trong đó, độ khó sẽ gia tăng lên rất nhiều.
Cây đại chùy này trọn vẹn một khối, không thấy vết ghép, không thấy dấu phân tách, tất nhiên là toàn bộ vật liệu đã hoàn mỹ hòa hợp thành một thể, độ khó như vậy quả thực cao đáng sợ, ít nhất, khắp Hồ Lương này là không thể tìm được Khí sư có thể làm được như vậy.
Tiếp tục quan sát Phù văn và Đạo văn đã mất đi uy năng ở bên trên nó, Tần Dương càng xem càng kinh ngạc, cây đại chùy gãy cán này, lúc còn hoàn chỉnh, ít nhất là bảo khí!
Chỉ là nhìn như thế nào, thí nghiệm như thế nào, nó vẫn chỉ là là một cái xác bảo khí, ngoại trừ sự cứng rắn ra, không hề có chút thần diệu nào.
Vậy một tia thần uy bộc phát ra lúc trước là chuyện gì chứ?
Một luồng thần uy đó mặc dù yếu ớt, nhưng bản chất lại cực kỳ cao, rất dễ dàng liền xé rách ra tử khí đen ngòm đó, hoàn toàn không có gì trở ngại, có thể nói là thế như chẻ tre.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Tần Dương dao động, nhớ tới trong kiến thcứ giám định pháp bảo có một đoạn ghi chép.
Phẩm cấp của pháp bảo, xếp từ dưới lên có bốn đại phẩm cấp, Pháp, Linh, Bảo, Đạo. Pháp khí chỉ là sao chép Đạo văn, khắc ghi phù văn lên, sau đó trải qua tế luyện đúc rèn, bên trong pháp bảo sinh ra cấm chế, làm cho pháp khí hiển hóa ra rất nhiều uy năng.
Linh khí, chính là pháp bảo sinh ra một tia linh tính, có thể biến đổi thành hình, nếu là phong nhập yêu hồn vào bên trong nó, sau khi Linh khí biến đổi, còn có khả năng có được thần thông của yêu hồn lúc còn sống, chưa nói tới việc uy năng vọt tăng, nó còn hiển hóa ra rất nhiều diệu dụng, bất kể xét theo phương diện nào, nó đều vượt xa pháp khí.
Còn Bảo khí là pháp bảo trải qua tu sĩ hàng ngày hàng đêm, kéo dài nhiều năm tế luyện bồi luyện, tự nó sinh ra thần dị, yêu hồn phong nhập trong đó, hoặc là bản thân pháp bảo thức tỉnh linh trí hoàn chỉnh, hóa thành nguyên thai, dựng dục nguyên linh!
Vốn là khởi đẩu của vạn vật, từ không sinh có, quy về và hóa nguyên thai, còn Linh, chính là linh tính, linh trí, linh hồn, đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa sinh linh với các tử vật khác.
Đến khi Nguyên linh được dựng dục ra, nó giống như linh hồn của pháp bảo, cho dù không người khống chế, bản thân Nguyên linh cũng có thể khống chế Bảo khí, phát huy thần uy huyền diệu trong đó. Thậm chí có một số Bảo khí đặc biệt, được Nguyên linh khống chế, không chỉ điều khiển càng thêm hoàn mỹ, uy năng huyền ảo càng là vượt xa do tu sĩ khống chế.
Giống như Đa Bảo Thiên Luân lúc trước, tất nhiên là được Nguyên linh ở trong đó điều khiển.
Chỉ là, loại Bảo khí như vậy, đều phải trải qua nghìn năm vạn năm được từng đời tu sĩ không ngừng tế luyện bồi luyện, rồi mới có thể dựng dục ra Nguyên linh chân chính, chứ không chỉ có Nguyên thai mà thôi.
Đây đều là nội dung được ghi chép trong bản giám định pháp bảo mà hắn lấy được lúc trước, đó là những kiến thức mà Cừu quản sự có được, còn làm thế nào để đánh giá, giám định thì không có mô tả cụ thể.
Ánh mắt Tần Dương lấp lóe, nhẹ nhàng sờ sờ đại chùy gãy cán, cảm nhận văn lộ bên trên nó, trong lòng thầm suy đoán, pháp bảo chỉ còn lại có thể xác, lại có thể bộc phát ra một tia thần uy, theo kiến thức mình có được đến nay, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng này mà thôi.
Bên trong Đại chùy gãy cán có Nguyên linh! Nguyên linh được dựng dục thành hình, Nguyên linh có được linh trí hoàn chỉnh!
"Uy, ra đi, ta biết rõ ngươi ở bên trong." Tần Dương gõ gõ đại chùy gãy cán, hạ thấp giọng, nghiêm túc nói.
Đại chùy gãy cán không có phản ứng gì...
"Ra đi, đừng trốn, đừng có ẩn nấp. Ta biết ngươi khẳng định ở bên trong, ta đã hiểu được rồi, vì sao lúc đó có nhiều người như vậy, nhưng ngươi lại bay đến chỗ ta, còn xém chút nện chết lão tử. Khẳng định là ngươi cố ý!"
Tần Dương dán mặt tại trên cái đại chùy gãy cán, áp tai vào, tự mình lừa gạt chính mình, làm như có thể nghe được âm thanh bên trong vậy...
Nhưng mà, đại chùy gãy cán vẫn không có chút biến hóa nào...
Sắc mặt Tần Dương biến đen, trong lòng cảm thấy bối rối, thế nhưng là càng nghĩ hắn càng cảm thấy có khả năng này, hắn liền tiếp tục lẩm bẩm nói với đại chùy.
"Nhất định là ngươi cố ý. Về sau, vị sư tôn không đáng tin cậy của ta vẫn luôn ở bên cạnh, ngươi sợ bị phát hiện cho nên một mực ẩn giấu. Tại bên trong tông môn, ngay cả ta cũng không biết có giấu giếm bao nhiêu cường giả, vì vậy ngươi tiếp tục ẩn nấp giả chết. Bây giờ, cuối cùng đã đi ra ngoài, không còn ai có thể phát hiện ra ngươi, rồi ngươi lại gặp phải mối đe dọa nên không thể ẩn nấp được nữa. Mau ra đây đi, lão tử đã sớm xem thấu ngươi rồi!"
Gió nhẹ thổi qua, gương mặt Tần Dương cứng đờ...
Quá, mẹ nó, bối rối...
Đại chùy gãy cán vẫn không hề có phản ứng!
Tần Dương có chút xấu hổ, suy nghĩ mãi mới lóe lên được ý này, hơn nữa, từ những kiến thức mới học được, đây là một khả năng duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không thừa nhận đây chỉ là tưởng tượng của mình.
"Ngươi không ra phải không? Được, ngươi chờ đó cho lão tử, lúc đầu xém chút đâm chết ta, bây giờ lại còn giả chết, chờ ta đi ra ngoài, ta sẽ lập tức tìm một cái nhà xí nhiều người sử dụng nhất, ném ngươi ngâm vào trong đó! Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không ra, đừng trách ta thủ đoạn độc ác, không nói tình cảm. Ngươi theo ta lâu như vậy, khẳng định biết rõ ta nói được thì làm được!"
"Ba!"
"Hai!"
"Còn một tiếng cuối cùng, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Đại chùy gãy cán vẫn không hề có phản ứng, Tần Dương có phần chưa từ bỏ ý định, nhắc một câu...
"Một!"
Đếm xong ba tiếng, đại chùy gãy cán vẫn không phản ứng.
Trong mắt Tần Dương lóe lên một tia thất vọng, xem ra là mình suy nghĩ nhiều, dù sao đại chùy gãy cán là được phun ra từ trong Đa Bảo Thiên Luân, đã bị phá hủy không biết bao nhiêu năm, cho dù bên trong có Nguyên linh cũng có thể đã rời bỏ từ lâu, hoặc là trầm ngủ tại trong pháp bảo, qua năm tháng dài dằng dặc nó đã triệt để tiêu vong.
Lúc trước Đại chùy gãy cán bộc phát ra được một tia thần uy, có lẽ là vì một lí do nào đó mà mình chưa đoán được.
Nghĩ đến chuyện nãy giờ mình chúi đầu tán dóc với một cái xác không của một kiện pháp bảo, Tần Dương cảm thấy xấu hổ vô cùng, khó thể giải thích mà trong lòng có chút thẹn quá hóa giận.
"Được! Ngươi không ra phải không? Ngươi chờ đó cho ta. Đi ra ngoài, ta sẽ cầm ngươi đi nhét hầm cầu!"
Hắn nổi giận đùng đùng, cất đại chùy gãy cán vào trong túi trữ vật, sau đó quan sát xung quanh, phát hiện thấy mình là người duy nhất nơi đây, Tần Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đoạn Âm hà dài khoảng một dặm lơ lửng giữa không trung kia vẫn chảy xiết không ngừng, xuyên ra từ trong hư không, chảy qua một đoạn chừng một dặm, sau đó lại ẩn vào hư không.
Bình Đế bạch xà, vẫn không có xuất hiện dù chỉ là cái bóng...
"Bạch sư thúc, nếu như ngươi thật sự bỏ quên ta, về sau đừng mong ăn được thịt ta nướng, canh hầm thì càng đừng có mơ!" Tần Dương có chút buồn phiền, mình cứ như vậy mà bị vây tại nơi này rồi sao?
Thật sự không ngờ, đệ tử của Ma Thạch thánh tông lại chết sạch, mình đã không có cách nào trà trộn vào cùng đi theo ra ngoài, càng không ngờ là, toàn bộ những thi thể, pháp bảo, túi trữ vật của đám gia hỏa này đều bị tử khí ăn mòn hóa thành bột mịn.
Giờ mình muốn thử vận may, nhìn xem có thể tìm đuọc biện pháp đi ra ngoài hay không, cũng không còn hi vọng.
Tần Dương ngồi dưới đất, chống cằm, trầm tư suy nghĩ xem làm sao bây giờ...
Cùng lúc đó, trong túi trữ vật của hắn, mặt ngoài của đại chùy gãy cán có một tia hồng quang lưu chuyển, rồi nhìn thấy một cái đầu gà trụi lủi, vô cùng xấu xí từ bên trong nhô ra, đôi mắt nhỏ xoay tròn đảo quanh, lấm la lấm lét thoáng quan sát xung quanh, sau đó há mồm hút một cái, lập tức có hơn mười viên linh thạch trong túi trữ vật tự động bay ra, chìm vào trong miệng gà.
"Thằng nhóc con, đầu óc trái lại suy nghĩ rất nhanh, nhưng hữu ích cái rắm nha! Linh thạch lão tổ từng ăn còn nhiều hơn mắt ngươi từng nhìn thấy, định hù dọa ta sao? Ha hả..."
-----
Tân nhân bảng quá dã man, khỉ thật, ta ổn định tại vị trí 11, 12, mãi mà không lên được mười hạng đầu. Thực sự là tức muốn ói máu! Ói máu... máu... máu...