Tần Dương cầm chiếc túi trữ vật treo ở trên cổ, giơ lên trước mặt, miệng túi mở to, ánh mắt nhìn thẳng vào quái vật độc giác chân bò.
Đây là liều mạng đánh nhau!
Khí thế của Độc giác ngưu đề quái quá mạnh, cao hơn hắn ít nhất ba cảnh giới, chỉ với khí tức cũng có thể ảnh hưởng đến thần hồn của hắn, làm cho mắt hắn liên tục xuất hiện ảo giác, đánh thì chắc chắn không thể đánh, chỉ có thể hi vọng con quái này có chút linh trí, có thể nói lý lẽ...
Độc giác ngưu đề quái nhìn chằm chằm Tần Dương rất lâu, không nói lời nào, cuối cùng nó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trên vòm trời thần huy rực rỡ.
Trên bầu trời, nổi lên từng gợn sóng rung động, vị trí chính giữa đột nhiên xuất hiện một điểm thần quang rồi hóa thành mặt trời đỏ rực, mặt trời chói chang lóa mắt, tỏa ra những gợn sóng màu sắc rực rỡ, chậm rãi lan ra, trong lúc nhất thời, ánh sáng gay gắt, nhiệt độ nóng bỏng khó chịu, bao phủ toàn bộ lăng tẩm.
Khí tức âm trầm tĩnh mịch, rét lạnh thấu xương trong không khí giống như là tuyết lạnh trong ngày hè nóng bức, nhanh chóng tan rã, trên bề mặt tất cả các công trình hiện lên một tầng sáng nhạt, Đạo văn hiện ra, chống đỡ lại khí tức nóng rực.
Tần Dương hơi kinh hãi, cảm nhận rất rõ ràng, lúc này hắn không cần phải vận dụng tới Huyết Lạt Ma và Ất Mộc tinh khí kết tinh để chống lại khí tức ăn mòn...
Lẽ nào ba vị bên ngoài đã giải quyết xong Thi thú thủ lăng rồi sao? Hay là có cường giả giá lâm?
Không để cho Tần Dương suy nghĩ nhiều, trong quần thể công trình sâm nghiêm tĩnh mịch này, từng cánh cửa lần lượt được mở ra...
Trong một tòa tiểu lâu cách không xa, một cái đầu Giao long to lớn chui ra, sau đó lắc đầu vẫy đuôi phóng lên cao, hóa thành một con giao long đen tuyền dài nghìn trượng, lân giáp đen thui, đỉnh đầu có một chiếc sừng ngắn, bụng có bốn trảo, thân thể chỉ lắc lư một cái liền có thi khí cuồn cuộn hiện lên, hóa thành mây đen, che phủ bầu trời.
Phía bên khác, một tiếng ếch cất vang, một con cự cáp ba chân khổng lồ như dãy núi xuất hiện chiếm giữ bầu trời, há mồm thôn vân nạp vụ, khí tức kinh khủng quấy nhiễu bầu trời, thần quang lưu chuyển nơi đó giống như bị nó thôn phệ, trong lúc nhất thời, thiên hôn địa ám.
Lại có tiếng sói tru kéo dài, một con người sói nghìn trượng đầu sói thân người, tứ chi đều là lợi trảo, ngửa mặt lên trời hú dài, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một vầng mặc nguyệt, ánh trăng sâm nghiêm, nhè nhẹ rọi xuống, bầu không khí đang như ngày hè nóng bức đột nhiên chuyển thành đêm đen lành lạnh.
... ...
Các loại dị tượng liên tiếp xuất hiện, từng con từng con Thi thú thủ lăng thần dị và cường đại liên tục xuất hiện, không khí ngày hè nóng bức vừa mới sinh ra, chỉ thoáng qua liền biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ lăng tẩm lại trở nên tĩnh mịch, âm trầm.
Tần Dương tập trung thị lực nhìn tới, lập tức có cảm giác run rẩy như cầy sấy.
Trong những tòa lầu các kia, vậy mà mỗi cái đều có một con Thi thú thủ lăng, mỗi một con đều không kém hơn ba con Thi thú thủ lăng lúc đầu nhìn thấy.
Phải biết rằng, ba con Thi thú thủ lăng đó đều là loại có thể so đấu cùng ba vị Đại năng kia, bất phân thắng bại.
Mà ở nơi này có bao nhiêu con chứ? Không đến một nghìn, cũng có tám trăm!
Thậm chí, có không ít Thi thú thủ lăng với khí thế cường thịnh, hung uy mạnh mẽ vượt xa ba con lúc đầu. Hắn đảo mắt nhìn qua, đại đa số đều là hắn không thể nhận ra, chỉ có một số rất ít, Tần Dương có thể so sánh, đối chiếu với những đặc điểm mô tả trong sách, tất cả đều là hạng thanh danh hiển hách, hung danh ngập trời.
Độc Giác giao long, Thôn Nhật kim thiềm, Vĩnh Dạ ma lang...
Bất kể con nào trong số này, đều có thể coi là nhân vật chính trong các thần thoại hay truyền thuyết để kể cho trẻ nghe...
Mà tại nơi đây, bọn chúng chẳng qua là Thi thú thủ lăng chỉ có thể sống một con một tầng mà thôi.
Đông đảo Thi thú thủ lăng phóng lên cao, vòm trời sáng chói do thần quang biến thành bị khí vận của đám Thi thú thủ lăng này che lấp, thoáng chốc liền biến thành đêm tối.
Tần Dương mặc dù nhìn không thấy chi tiết cụ thể, nhưng cũng có thể cảm giác được dao động kinh khủng như trời long đất lở, như sóng thần cuộn trào mãnh liệt, nếu không phải những dư âm đó chưa hạ xuống liền bị lực lượng của lăng tẩm xóa thành vô hình, e rằng hắn đã bị chấn động thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.
Khi tất cả Thi thú thủ lăng đều biến mất, Tần Dương đứng tại chỗ, quét mắt nhìn những Viên hầu cương thi vẫn ngồi xổm tại chỗ bất động, nuốt nuốt nước bọt, thực sự là áp lực quá lớn...
Một con Viên hầu cương thi đã đủ để dễ dàng đẩy hắn vào chỗ chết, huống chi nơi đây có tới bốn năm mươi con.
Tần Dương cắn răng, bước tới một bước, toàn bộ Viên hầu cương thi đồng loạt di động độc nhãn, tiếp tục theo dõi hắn, nhưng không có con nào động thủ.
Tần Dương tiếp tục tiến tới, những Viên hầu cương thi này tiếp tục nhìn chằm chằm, nhưng vẫn không có bất kỳ con nào có động tác gì khác.
Tần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức thúc đẩy Kim quang Mặc lục, một con đường kim quang hiện lên tại dưới chân, kéo dài tới phía trước.
Tần Dương đạp lên kim quang, sải bước cuồng chạy vào phía chỗ sâu trong lăng tẩm.
Khi Tần Dương có hành động, toàn bộ Viên hầu cương thi vẫn ngồi xổm tại chỗ không chút động đậy, chỉ có ánh mắt là vẫn dõi theo như trước.
Từ khắp nơi xung quanh, tiếp tục có Viên hầu cương thi theo nhau tiến tới, rồi giống như bốn năm mươi con kia, tất cả đều ngồi xổm trên các tòa nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương.
Sau khi cuồng chạy một đoạn, Tần Dương chợt sinh ý nghĩ, tập trung thị lực nhìn lại, những Viên hầu cương thi này không có tụ tập vào một chỗ, mà giống như bảo vệ xung quanh đường lớn, chồm hổm tại hai bên con đường, ánh mắt dõi theo mình...
Bọn chúng đang chỉ đường sao?
Tần Dương sinh ra một tia minh ngộ, nhưng vẫn không dám xác định, cũng có thể là vị đại lão thủ lăng lúc trước ra lệnh cho bọn chúng không được đặt chân lên con đường lớn này...
Bất kể là như thế nào, đi theo con đường lớn này hẳn là an toàn nhất.
Không dám mạo hiểm, Tần Dương lập tức điều chỉnh phương hướng, cất bước cuồng chạy, con đường kim quang dưới chân nâng hắn lao tới cực nhanh, tốc độ được Tần Dương phát huy đến cực hạn.
Làm sao biết được tình huống bên ngoài như thế nào, vẫn nên nhanh lên mới tốt...
Nửa giờ sau, toàn bộ Viên hầu cương thi bảo vệ xung quanh đường lớn biến mất, không còn thấy nữa, phía trước chỉ còn lại một tòa lầu cao chín tầng sừng sững tại trung ương, Tần Dương dừng bước, quay đầu nhìn lại, những Viên hầu cương thi kia vẫn còn tại phía sau, nhưng không có con nào dám nhìn thẳng tới đây, cho dù có hướng về phía này thì đều khom người cúi đầu, cung cung kính kính.
...
Tại nơi đây, đoạn đường đi tới rất bình thường, không có sự nghiêm nghị lạnh lẽo, cũng không có loại cảm giác tĩnh mịch chết chóc ngấm vào xương tủy, ngược lại, trông nó giống như một tòa lầu chín tầng vô cùng bình thường, diềm mái cột thẳng, không có trang trí, mái ngói cửa sổ cũng cực kỳ đơn giản...
Nếu là đặt tại nơi khác, ngoại trừ độ cao ra, nó không có đặc điểm gì nổi bật.
Tần Dương hít sâu một hơi, cất bước tiến tới, đi tới trước lầu, nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa im lặng mở ra, bên trong trống trải, chỉ có một cầu thang đi lên lầu nằm tại trong góc là rất dễ nhìn thấy.
Tần Dương bước lên cầu thang, tầng hai vẫn là trống không, một mạch đi đến tầng trên cùng, hắn mới nhìn thấy tại vị trí trung tâm của tầng lầu trống trải, có một bóng người mặt trường sam màu tử kim ngồi ở đó.
Người này hai mắt rũ xuống, dung mạo bình thường, thần thái ôn hòa, đặc điểm lớn nhất chính là góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn đây là một người cương nghị.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng Tần Dương vụt sinh ra một cái ý nghĩ, giống như là một chân lý thâm căn cố đế, không thể bác bỏ.
Đây là Tử Tiêu đạo quân!
Chỉ là, Tử Tiêu đạo quân là nhân vật thế nào? Cho dù đã ngã xuống, vẫn còn hổ uy, thần uy ngập trời, vì sao nhìn phổ thông như vậy?
Chưa nói không có khí thế, khí tức cũng không, nhắm lại hai mắt thì hoàn toàn không cảm giác được.
Tần Dương không biết vì sao, sinh ra cảm giác thất vọng, trong lúc nhất thời, cảm thấy như mất mát gì đó.
Đúng lúc này, có giọng nói bình thản vang lên trong lòng Tần Dương.
"Rất thất vọng sao?"