Hắc y nhân dán sát mặt đất, giống như một con mãng xà màu đen im hơi lặng tiếng, theo góc tường, trượt đến trước cửa phòng Tần Dương, rồi thấy cổ tay đối phương rung lên, một dải ruy băng quấn quanh trên cổ tay gã giống như vật sống, theo khe cửa luồn vào trong...
Trong căn phòng, Tần Dương đối diện với thế thân của mình nhìn xuất thần, bây giờ đã có thế thân rồi, mình làm sao để thuận lợi chạy thoát đi mới là then chốt...
Không nghĩ tới đang lúc xuất thần, hắn chợt nhận tại khe cửa có một dải ruy băng màu đen luồn vào, dán sát cạnh cửa chậm rãi nhúc nhích trườn đi, sau đó cuốn lấy chốt cửa, từng chút từng chút một chậm rãi kéo chốt cửa ra...
Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng, ngay cả âm thanh ma sát cũng không có bởi vì dải ruy băng nâng chốt cửa lên...
Tần Dương lẳng lặng nhìn cảnh này, trong lòng vui vẻ, thực sự là đang buồn ngủ liền có người kê gối đầu, gần đây vận may mặc dù không quá tốt, nhưng tại thời khắc mấu chốt luôn có anh hùng tới trợ giúp một tay...
Vừa rồi vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để thuận lợi bỏ chạy, bây giờ không cần phải suy nghĩ nữa, đã có tiểu tặc tới đây, lát nữa làm ra chút rối loạn, gây ra động tĩnh lớn một chút, mức độ khó khăn để chạy thoát của mình liền từ độ khó Địa ngục giảm đến mức độ phổ thông...
"Thực sự là người tốt a, ngàn dặm xa chạy tới tặng quà a..." Tần Dương nhìn chốt cửa chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng cảm khái...
Bản thân hắn đã dịch dung xong, thế thân cũng đã hoàn thành, chỉ còn kém một bước cuối cùng là đào tẩu nữa mà thôi, đúng vào lúc này, tên mao tặc này tới đây hỗ trợ, không phải người tốt thì là cái gì.
Tên trộm này ở bên ngoài nghe không được âm thanh bên trong, có lẽ cho rằng người bên trong đang ngủ say như chết a...
Nhìn thấy cánh cửa sắp được mở ra, Tần Dương kéo Thu Thiền pháp phù trên bốn mặt tường xuống, thứ này đã gần như vô dụng, nhưng vì để không lưu lại dấu vết nào nên Tần Dương tiện tay nhét vào trong một cái túi trữ vật.
Sau đó hắn do dự một chút, rồi lấy ra một cái túi trữ vật, đặt những dụng cụ mình dùng để xử lý thi thể vào bên trong, cùng một ít linh thạch nhất phẩm, thêm một bộ y phục rách nát và một ít thứ linh tinh, treo nó lên eo của thế thân...
Làm xong những điều này, Tần Dương ngồi yên tại trên ghế, giấu mình trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cánh cửa mở ra.
Cót két...
Tiếng cửa mở ra rất nhỏ, cánh cửa không mở rộng ra mà chỉ mở hé ra một khe hở hẹp, sau đó liền thấy một bóng đen từ mặt đất trượt tiến vào, sau đó cánh cửa trong chớp mắt liền đóng lại...
Sau khi tiến vào, bóng đen chậm rãi đứng lên, lúc này, Hắc y nhân mới đột nhiên nhìn thấy Tần Dương ngồi ở trong góc phòng, gã mở to mắt nhìn hắn đang như cười như không...
Hắc y nhân đứng sững tại đó không chút động đậy, lại nhìn nhìn bộ thế thân đứng dựa vào tường kia, cũng nhìn chiếc Hề Khiêu đeo trên cổ thế thân, Hắc y nhân cũng nở nụ cười.
Hai người một đứng một ngồi, mở to mắt nhìn nhau một hồi lâu, sau đó, Hắc y nhân nhịn không được nữa, gã cất lên giọng nói khàn khàn.
"Hồng thủy xông miếu Long vương, không biết có đồng đạo tại đây, lần này là ta làm hỏng quy củ, trước tiên xin lỗi các hạ. Thỉnh các hạ cho biết bến tàu truyền tin, ngày sau miễn phí gửi cho các hạ một một cái thuyền tin, để làm tạ lỗi."
Hắc y nhân nhấc tay làm động tác bấm tay, thoạt nhìn tựa như ngón tay thiếu một ngón, sau đó Hắc y nhân mới chậm rãi lui về phía sau một bước, sẵn sàng mở cửa rời đi bất cứ khi nào...
Lời này của gã chính là tiếng lóng trong nghề ăn trộm, tại một điểm, nếu như đã có đồng đạo, người khác liền không thể đến, ít nhất, tại trước lúc người ta rời đi là không thể đi vào, như vậy mọi người đụng phải nhau, sẽ dễ dàng bộc lộ.
Cái gọi là bến tàu, chính là địa chỉ nhận tin, thuyền tin chính là tin tức về dê béo, lui về sau một bước là để thể hiện nhượng bộ, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, về phần động tác tay, đó là tự giới thiệu.
Lời này, người ngoài nghề sẽ nghe không hiểu rõ lắm, với động tác sẽ càng không thể biết rõ, Tần Dương lăn lộn tại thành Tây của Thanh Lâm thành một năm, đã gặp được đủ loại người, cũng vác qua không ít thi thể của những loại người này, điều này sao có thể không hiểu...
Nhìn thấy Hắc y nhân đã sắp lùi đến cửa phòng, Tần Dương bỗng nhiên cất tiếng cười khẽ.
"Đầu óc xoay chuyển rất nhanh a..."
"Ta đi ngươi lưu lại, đây là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, nếu các hạ không hài lòng, ngày khác đưa tặng hai chiếc thuyền tin..."
Tần Dương đứng lên, trên người bỗng tuôn ra một tràng chân nguyên dao động, giống như là cảm ứng được chân nguyên dao động, Hề Khiêu đeo trên cổ thế thân bắt đầu chậm rãi chuyển động, giống như là thức tỉnh vậy...
"Đừng xung động! Việc này không tốt cho cả hai!" Giọng nói của Hắc y nhân có chút kinh hãi, gã biết thứ Hề Khiêu này, nếu là thứ này nổ tung, lập tức sẽ có cao thủ của Vạn Vĩnh thương hội đuổi tới.
"Có ngửi được mùi của hương An thần không?"
"Hả?" Hắc y nhân tiếp tục lui về phía sau một bước, dải ruy băng quấn quanh trên cổ tay bắt đầu chậm rãi luồn qua khe cửa, bất cứ khi nào cũng có thể mở cửa ra...
"Bên ngoài có hương An thần che phủ trên cửa, bên trong cũng có hương An thần, nhưng mà hai loại công thức điều chế hơi có chút khác biệt, nếu cùng lúc hít vào cả hai loại, hiệu quả sẽ tăng vọt lên gấp mười, so với mê hương hạng ba của ngươi, tác dụng mạnh hơn không phải chỉ một chút, ít nhất mùi hương không nồng đậm rõ ràng như của ngươi..."
Hắc y nhân dừng lại động tác trong tay, âm thầm cả kinh, hơi cảm nhận, lúc này mới phát hiện thấy đầu mình không biết từ lúc nào có chút nặng nề, thân thể cũng có cảm giác uể oải, trong lúc âm thầm, thân thể mình giống như trở nên mềm nhũn, hận không thể lập tức nhắm mắt lại ngủ một giấc...
Tiêu rồi, lật thuyền trong mương rồi...
Tên gia hỏa này thật lợi hại, vậy mà lại biết rõ ta đã nhận ra, tên này đến cùng là từ đâu tới, vậy mà lại có thể trà trộn vào đám người dọn xác, nghênh ngang ở đây trộm bản đồ...
"Huynh đệ, ta đã phục rồi, ta chịu thua. Chúng ta tới đây đều là vì bản đồ, hiện tại ta đã lấy được, kể cả bộ phận chưa được ghép xong kia. Trước tiên, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đã, sau đó nói tiếp, nếu làm vậy, đối với ai đều không tốt."
Hắc y nhân lật tay đưa ra, lấy phần bản đồ da người đã ghép xong xòe ra cho hắn thấy, hành động này là muốn nói cho Tần Dương biết, trong tay mình cũng có lợi thế, hơn nữa là lợi thế rất có sức nặng.
Tần Dương gật gật đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười tươi rói, cầm được bản đồ rồi sao? Vậy thì quả thực quá tốt rồi...
Mở cửa ra bước ra ngoài, Hắc y nhân đi ra trước, Tần Dương theo ở phía sau, vừa mới bước ra khỏi cửa, Hắc y nhân chợt dừng lại: "Huynh đệ, có thể đưa thuốc giải cho ta trước được không? Ta sắp chịu không nổi nữa rồi. Ta có thể đưa cho ngươi một nửa tấm bản đồ này..."
"Được." Tần Dương đáp một câu, ném một viên thuốc màu đen cho Hắc y nhân.
Cùng lúc đó, Hắc y nhân thì ném cho hắn nửa tấm bản đồ da người kia.
Hai bên vừa cầm đồ vật vào tay, Hắc y nhân đưa viên thuốc lên mũi ngửi ngửi, rồi lập tức há miệng nuốt viên thuốc vào...
Nhưng mà...
Ngay khi Tần Dương vừa bước ra cửa, dải ruy băng trên cổ tay Hắc y nhân bất chợt bay vọt ra, quấn về phía Tần Dương...
Tần Dương nhe răng cười, cổ tay lật chuyển, năm tấm Thiêu đốt pháp phù, năm tấm Hỏa cầu pháp phù đồng thời xuất hiện, cổ tay rung lên, mười tấm pháp phù đồng loạt bay ra...
Quả cầu lửa to như đầu người nổ tung ra, lập tức nổ vỡ bức tường, Thiêu đốt pháp phù tung ra lửa cháy ngập trời, đốt cháy tất cả những thứ xung quanh, và ở trong căn phòng, Hề Khiêu cảm ứng được dao động kịch liệt này, Hề Khiêu lập tức xoay tròn rất nhanh, sau đó ầm ầm nổ tung, trực tiếp nổ tan thế thân thành mảnh nhỏ...
"Con mẹ ngươi..." Hắc y nhân vừa sợ vừa giận, giật mình nhảy dựng lên, lần này giọng nói không còn là giọng khàn khàn lúc nãy nữa, mà có phần the thé của thanh niên...
Còn phía bên này, nhìn thấy dải ruy băng sắp quấn lên trên người mình, Tần Dương cất tiếng hét lớn.
"Bản đồ cho ngươi!"
Trong lúc hô to, hắn vung tay ra, ném nửa tấm bản đồ da người về phía đám lửa đang bốc cháy hừng hực, tay kia thì liên tục dán Phong hành phù, Thu Thiền pháp phù lên người mình, đồng thời vội vàng thối lui.
Hắc y nhân tức giận giậm châm, nhưng không nỡ để cho tấm bản đồ da người bị hủy, dải ruy băng đang bay ra ngoài lập tức chuyển hướng giữa không trung, bay về phía tấm bản đồ da người, cuốn lấy tấm bản đồ kéo trở về.
Chỉ trong quãng thời gian nháy mắt như thế, khi nhìn lại, đã không còn thấy tung tích của Tần Dương nữa rồi...
Vào lúc này, ở phía ngoài Tam Sơn bang có tiếng hét phẫn nộ vang lên, rồi thấy một bóng người chân đạp phi kiếm bay vọt tới...