Tần Dương ngồi ở bên mép giường đá, cầm ngọc giản, áp lên Ấn đường, những nội dung phức tạp cuồn cuộn không ngừng rót vào trong đầu óc hắn, một lát sau, Tần Dương bỏ ngọc giản xuống, trong mắt đầy vẻ phức tạp, có sự nghi hoặc, có sự khó hiểu, và nhiều hơn chính là nỗi sợ hãi với điều mình không biết.
Sư tôn của Cổ Vân, thực sự quá mức kỳ quái, lão ta nhất định đã xem thấu mình, vì sao không vạch trần? Vì sao còn truyền cho mình công pháp mới? Môn Tân Kim Nạp Tây quyết này quả thực bổ sung cho Canh Kim Nạp Tây quyết, yêu cầu tu hành cao hơn một ít, nếu là Cổ Vân thực sự, căn cơ của gã đúng là không đủ để đồng thời tu luyện thành hai môn.
Việc tu hành của tu sĩ, để có tiến bộ, kỳ thực còn dễ dàng hơn một ít so với việc làm vững chắc căn cơ. Muốn để dễ dàng hơn một chút, đến một mức độ nào đó, cần phải xây dựng lại căn cơ lần nữa cho mạnh lên, việc này khó hơn rất nhiều so với việc gia tăng cảnh giới.
Lão già này không đến mức thật sự tin chuyện ma quỷ của mình nha, thật sự cho rằng "Cổ Vân" lấy được cơ duyên sao?
Hơn nữa, trên người mình treo mấy chục túi trữ vật, bên trong thực sự cất giấu không ít bảo vật, Ất Mộc tinh khí kết tinh, bí bảo Ống đựng bút, thậm chí Huyết Lạt Ma cũng có thể phân chia đến hàng ngũ bí bảo, đối với Thần hải đại tu sĩ cũng có tác dụng lớn.
Lạo ta vậy mà lại không thèm nhìn tới, không hề có tham niệm.
Tần Dương hoàn toàn không tin!
Nếu vì thể diện không yêu cầu bí bảo còn nói được, nhưng Ất Mộc tinh khí kết tinh, số lượng không ít, lão ta vậy mà không cần một viên nào.
Phải biết rằng, từ vạn năm cổ mộc mới có thể tinh luyện ra được Ất Mộc tinh khí bừng bừng sinh cơ, muốn ngưng kết thành tinh thạch thì khó càng thêm khó, vô cùng hiếm hoi, mà cổ mộc có thể chiết Ất Mộc tinh khí ra ngưng tụ thành kết tinh, đó đều là chủng loại đặc thù, hoặc là đã dựng dục ra linh trí hóa thành Yêu vật, số lượng cực kỳ ít ỏi.
Thu nạp Ất Mộc tinh khí chất lượng cực cao như thế này, người chết mọc da thịt chỉ là tầm thường, nếu thường thu nạp cải thiện bản thân, càng có công hiệu kéo dài tuổi thọ, diệu dụng nhiều không kể xiết.
Ngay cả là cao thủ như Vệ lão đầu cũng rất xem trọng, Giang Xuyên vậy mà không để ý chút nào.
Quá, mẹ nó, giả dối.
Suy nghĩ miên man, Tần Dương mãi cũng không nghĩ ra được lí do nào. Sau khi định thần lại, hắn mới nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn...
Hắn sờ sờ mông mình, không thấy có cảm giác gì khác thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhắc tới việc này, lão già này coi như đã làm một chuyện tốt, ít nhất đã cứu mình ra khỏi tay của tên Thỏ gia Hoa Luyện kia.
Tuy rằng trốn ra được khỏi miệng của Thỏ gia, nhưng lại rơi vào tay lão già...
Rốt cuộc đã có được chút thời gian nghĩ ngơi lấy hơi...
Nghĩ đến đây, Tần Dương không khỏi âm thầm lắc đầu, tại sao không nhìn thấy được kẻ nào bình thường trong Ma Thạch thánh tông chứ.
Đồ cổ đã chết năm nghìn năm biến thành bất tường, đi ra giết người. Kẻ được xưng là tiểu Thánh tử, nhục thân mạnh mẽ, khí huyết ngút trời, nhưng lại là một tên thỏ chết tiệt. Một lão già đứng đầu một phong, thực lực sâu không lường được, nhưng lại là kẻ quỷ dị nhất...
Ngay cả là vị Tông chủ Ma Thạch thánh tông giấu mặt, chỉ nghe nói tới kia cũng là một kẻ nhiều chuyện, thích nổ, đương nhiên, việc này còn cần kiểm chứng, dù sao đó chỉ là hình tượng trong miệng Vệ lão đầu, có bị bôi đen cũng là chuyện bình thường.
Loại tông môn này, vậy mà lại có thể xếp hàng thứ hai trong ba Thánh tông tại Hồ Lương...
Nghĩ lui nghĩ tới, Tần Dương chỉ có thể âm thầm cảm thán.
Mộ phần Ma Thạch tổ sư bốc lên khói xanh, tuyệt đối là ngút trời, rất đồ sộ.
Ngược lại, cỏ tại mộ phần của Đạo môn tổ sư e rằng sẽ dài hơn hoang phế hơn...
Nếu không, hậu bối của Đạo môn làm sao có thể bị người ta truy sát mấy vạn năm, chỉ đành dựa vào hãm hại lừa gạt, trốn đông trốn tây mới có thể truyền thừa được hương hỏa.
"Loảng xoảng loảng xoảng..."
Trong lúc Tần Dương đang miên man suy nghĩ, phía ngoài cửa truyền tới một tràng âm vang cổ quái, tựa như âm thanh kim loại rơi xuống, nện lên trên đá cứng, nặng nề cứng cáp.
Tần Dương đi tới cửa vào nhà đá, nhìn thấy trên con đường nhỏ dẫn đến cửa có một đồng nhân cao một trượng, khiêng một khối khoáng thạch đen thui cao ba trượng, đang cất bước đi tới.
Đồng nhân toàn thân màu đồng cổ, bề mặt sáng bóng màu đen, khuôn mặt cứng nhắc, hai mắt nhắm nghiền, dung mạo có chút đặc điểm của dị tộc nhân, mặc trên người cũng rất đặc biệt, đầu đội nón tròn đỉnh nhọn, thân mặc trường bào lân giáp, chân đi giày bó, giày phía trước vểnh lên.
Chỉ là, đồng nhân này giống như đúc nguyên khối, không thấy mối nối nào, nếu là không động đậy, nó giống như một pho tượng đồng.
Thoáng quan sát đồng nhân này, trong đầu Tần Dương nhanh chóng hiện ra thông tin tương ứng.
Ông Trọng giáp sĩ, chính là một trong các loại khôi lỗi lưu truyền lại từ thượng cổ tới nay. Ông Trọng giáp sĩ này, bất tử bất diệt, không biết mệt mỏi, hơn nữa thực lực mạnh mẽ, còn có thể chế tạo hàng loạt, cách sử dụng phổ biến nhất chính là dùng để bảo vệ lăng tẩm.
Chỉ là pháp môn chế tạo truyền lưu đến nay đơn giản hơn trước rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào so với Ông Trọng giáp sĩ thời thượng cổ. Phương pháp chế tạo hiện tại là dùng xích đồng làm gốc, đúc ra nguyên khối, sau khi khai linh, nó có bản năng tìm kiếm khoáng thạch trong khoảng cách ngắn, hơn nữa lực lớn vô cùng, linh trí thấp kém, thường dùng trong việc khai thác quặng mỏ kim loại.
Nhìn thấy Ông Trọng giáp sĩ này, Tần Dương có chút bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào lúc trước không nhìn thấy người sống nào, thì ra Duệ Kim phong dùng Ông Trọng giáp sĩ để khai thác quặng mỏ huyền thiết.
Ông Trọng giáp sĩ bỏ lại khoáng thạch huyền thiết, xoay người đối diện với Tần Dương, nói ra lời con người, hơn nữa còn là giọng nói mạnh mẽ đầy năng lượng của Giang Xuyên.
"Cổ Vân, Ngô Vũ sư tổ hóa thành bất tường, dẫn đến biến động, trong mọi người chỉ có duy nhất mình ngươi không gặp nạn, vì để chèn ép vi sư, đối đầu cũ của Thiên Hình phong muốn lạm dụng tư quyền, đưa ngươi đi nghiêm hình thẩm vấn, đến lúc đó ngươi nhất định dữ nhiều lành ít. Vì vậy, ngươi cứ ở lại đây tiềm tu, đừng có rời đi, để vi sư đọ sức với lão bất tử kia một chút."
Sau khi nói xong đoạn lời nói này, Ông Trọng giáp sĩ lập tức xoay người rời đi, Tần Dương dõi mắt nhìn về phía xa, nhìn theo bóng lưng của Ông Trọng giáp sĩ, không bao lâu sau, hắn nhìn thấy đối phương chui vào trong một cái hang động quặng mỏ, rồi biến mất.
Tần Dương mặt không vui, nhắm mắt trầm tư.
Lão già này quả thật không có ý tốt, không thể tin hết lời lão nói, cái gì mà đọ sức một chút, tám chín phần mười là lão già này đúng lúc có việc phải ra ngoài, nhưng sợ hắn đào tẩu, cho nên ầm thầm uy hiếp.
Về phần nửa đoạn trước lời nói, có lẽ là thật, xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có một người duy nhất sống sót, tông môn tất nhiên sẽ cho gọi tới thẩm vấn, hiện tại chưa có ai đến, tất nhiên là lão già này xuất lực.
Nếu như mình rời khỏi Duệ Kim phong, khả năng bị bắt lại là chắc chắn một trăm phần trăm, đến lúc đó nhất định sẽ bộc lộ ngụy trang, khi đó, chỉ cần bị đối đầu của lão già dùng làm mũi thương để đối phó lão già, mình nhất định cũng rơi vào kết quả chỉ có chết không có sống.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Dương ớn lạnh, lão già này tâm tư thâm trầm, bây giờ nói lời nói thật cho mình, chính là không có ý tốt, nhưng mình đúng là không dám tùy tiện rời khỏi nơi này.
Trong Ma Thạch thánh tông không biết có bao nhiêu ánh mắt đang tập trung vào Duệ Kim phong, tập trung tại trên người mình.
Rời đi là chết, không rời đi sợ rằng cũng không có kết quả tốt.
Quay đầu lại, Tần Dương nhìn chằm chằm khối khoáng thạch huyền thiết to lớn cao đến ba trượng ở bên cạnh, trong lòng chậm rãi có chủ ý.
Nếu lão già đó đã truyền công pháp cho mình, còn sai Ông Trọng giáp sĩ hỗ trợ khai thác khoáng thạch làm tài nguyên, hơn nữa lão ta lại có thể mượn nhờ miệng Ông Trọng giáp sĩ để truyền lại tin tức.
Tám chín phần mười, lão ta cũng có thể thông qua Ông Trọng giáp sĩ để giám thị mình.
Môn Tân Kim Nạp Tây quyết đó, hắn chắc chắn sẽ tu luyện, ít nhất là tạm thời không thể khiến cho lão ta cảnh giác.