Hoa Luyện dừng chân, xoay người lại, thoáng sửng sốt rồi lập tức hơi hơi khom người hành lễ: "Xin chào Giang sư thúc."
Người tới thân hình khô gầy, hai má hõm vào, xương gò má lồi ra, người khoác đạo bào màu ô kim, giống như là treo tại trên cây gậy trúc, trông có vẻ rất quái dị.
"Không nghĩ tới Hoa Luyện sư điệt lại tự mình đi một chuyến mảnh nhỏ bí cảnh, còn cứu ra tệ đồ, đỡ cho ta phải đích thân đi một chuyến. Không biết Hoa Luyện sư điệt có điều tra được phía dưới đã xảy ra chuyện gì không?" Giang Xuyên cất bước đi tới, giọng nói mạnh mẽ, tràn đầy năng lương, hoàn toàn không hợp với bộ dạng thân thể.
"Bẩm Giang sư thúc, ta đang định đưa Cổ sư đệ đi báo cáo. Ngô Vũ sư tổ năm nghìn năm trước tiến vào tổ mộ, hóa thành quỷ dị, đi ra tổ mộ, đã vượt qua mảnh nhỏ bí cảnh đó đi vào trong chỗ sâu. Nếu không có bất ngờ nào khác xảy ra, biến động đó chính là do Ngô Vũ sư tổ gây ra. Cổ sư đệ chính là người sống sót duy nhất..."
"Cổ Vân đây là?" Trong mắt Giang Xuyên lộ vẻ nghi hoặc, chỉ chỉ vào Tần Dương đang được Hoa Luyện khiêng trên vai...
"Sư thúc thứ lỗi, Cổ sư đệ sau khi nhìn thấy quỷ dị, hẳn là bị ảnh hưởng, tính tình có chút biến hóa, hơn nữa nhận được Ngô Vũ sư tổ mệnh lệnh, cho nên thà chết cũng muốn ở lại đó chờ đợi, ta bất đắc dĩ, đành phải đánh Cổ sư đệ bất tỉnh..." Hoa Luyện có chút lúng túng kể lại đại khái, nhưng không muốn nói ra lời khen ngợi nào, để tránh về sau muốn người sẽ trở nên khó khăn...
"Như vậy đi, ngươi giao hắn cho lão phu, ngươi đi báo cáo Tông môn." Giang Xuyên mỉm cười, chỉ chỉ Tần Dương: "Hắn hiện tại không có cách nào báo cáo, Hoa Luyện sư điệt xuất thủ, hắn trong ngắn hạn là không tỉnh được."
Hoa Luyện vẻ mặt bối rối, trong lòng vạn phần không muốn, nghĩ thầm tốt nhất bây giờ trực tiếp đưa đến Huyết Vụ phong, nói cho dễ nghe là dưỡng thương, sau đó qua một chút thời gian lại đến Duệ Kim phong, tùy tiện bịa ra một cái lí do, chẳng hạn như đã quen với Huyết Vụ phong, cảm tình không tệ, cho một bậc thang xuống nước, việc này liền thành công rồi.
Nếu bây giờ để bị mang đi, về sau muốn lấy người liền rất khó...
Đáng tiếc, Giang Xuyên là sư tôn của Cổ Vân, lại là Phong chủ của Duệ Kim phong nhất mạch, y không có cách nào từ tối yêu cầu này.
"Được rồi, sư thúc đưa Cổ sư đệ trở về tu dưỡng trước đi, đợi ta báo cáo xong với Tông môn, mấy ngày sau sẽ đến thăm Cổ sư đệ." Hoa Luyện nói xong rồi quyến luyến không nỡ rời, miễn cưỡng giao Tần Dương cho Giang Xuyên.
Trên vẻ mặt khô gầy của Giang Xuyên không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, có chút nghi hoặc, thường ngày Hoa Luyện rất cao ngạo, tại sao hôm nay lại có thái độ như vậy với Cổ Vân...
"Không dối gạt sư thúc, ta và với Cổ sư đệ mới quen đã thân, giống như hảo hữu tri giao đã lâu, hận không thể cùng nhau chè chén trò chuyện, kề vai gối đầu tâm sự, thực sự là lần này không còn cách nào khác mới đánh Cổ sư đệ bất tỉnh, lòng ta bất an, rất sợ Cổ sư đệ hiểu lầm..." Hoa Luyện cất tiếng thở dài, mặt đầy phiền muộn.
"Ha hả, không sao, Huyết Vụ phong và Duệ Kim phong không xa nhau lắm, Hoa Luyện sư điệt rảnh rỗi có thể tới chơi. Duệ Kim phong không có lễ nghi gì phiền phức, vui vẻ uống rượu cũng không sao..." Giang Xuyên nhận lấy Tần Dương, tười cười vui vẻ, gật đầu ra hiệu rồi hóa thân hồng quang, bay vút lên trời.
Hoa Luyện đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn trời, thở dài: "Mà thôi, mấy ngày nữa đến tìm Cổ sư đệ, bày rượu bồi tồi với hắn, đến lúc đó làm một trận không say không về..."
...
Giang Xuyên mang theo Tần Dương, hóa thành thần hồng, qua thời gian một nén hương thì hạ xuống trên một ngọn núi xanh đen.
Ít nhất mấy chục dặm xung quanh toàn là đồi núi xanh đen như vậy, mặt đất màu xanh đen, trụi lủi, hiếm thấy bóng thực vật, trong không khí tràn ngập mùi kim loại nồng nặc đến sặc mũi.
Nơi này chính là Duệ Kim phong của Ma Thạch thánh tông, phạm vi mấy chục dặm, khắp nơi đều là quặng huyền thiết, trong lòng đất còn có một cái quặng mạch huyền thiết, có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra khoáng thạch huyền thiết.
Huyền thiết, chính là một trong những vật liệu kim loại thường dùng nhất trong các pháp khí bình thường, nếu là các loại pháp khí kiểu phi kiếm, vật liệu chủ yếu chính là huyền thiết.
Mặc dù nơi này cây cối cằn cỗi hoang vu, sinh linh tuyệt tích, nhưng lại là Thánh địa tu hành để tu luyện các loại công pháp như Canh Kim Nạp Tây quyết, kim khí nơi đây nồng đậm, ngay cả khi không tiêu hao kim loại để thu nạp Canh kim chi khí thì vẫn có thể thu nạp kim khí tràn ngập trong không khí để tiếp tục tu luyện, như vậy tiến bộ hơi chậm nhưng là cuồn cuộn không dứt, tích lũy theo thời gian, đó cũng không phải là con số nhỏ.
Giang Xuyên đi vào trong nhà đá, đặt Tần Dương lên trên giường, con mắt hõm sâu nhìn chằm chằm Tần Dương nằm trên giường, không chút động đậy, một hồi lâu sau mới duỗi bàn tay khô gầy ra, nhéo nhéo cánh tay Tần Dương, lại nhéo nhéo bắp đùi Tần Dương, khóe miệng nhếch lên.
"Không tệ, căn cơ nhục thân hùng hậu cực kỳ, da thịt cứng rắn và rất bền bỉ, xương cốt chặt chẽ mà không cứng ngắc, đồ nhi tốt của ta, quả thật rất thích phương pháp hợp luyện thể hành Kim, thu nạp Canh kim chi khí dung nhập vào nhục thân, quả thực hoàn hảo, diệu a."
Giang Xuyên mặt không biểu cảm, chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như đang bình phẩm về một miếng thịt heo, ánh mắt giống như một vũng nước đọng, không chút nào gợn sóng.
Sau khi kiểm tra xong, Giang Xuyên nhìn nhìn trong ngực Tần Dương, treo dày đặc mấy chục cái túi trữ vật, lão ta không có tháo ra xem xét, ngồi xuống ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là khí tức như có như không, giống như đã chết.
Một canh giờ sau, Tần Dương cuối cùng khôi phục lại ý thức, chậm rãi thức tỉnh.
Tại thời điểm ý thức thanh tỉnh, Tần Dương lập tức khàn khàn vô lực hô to lên: "Ngô Vũ sư tổ!"
"Cổ Vân, ngươi tỉnh rồi, vi sư cũng đã yên tâm." Giang Xuyên đứng lên, gương mặt tươi cười ôn hòa, cất lời trấn an: "Nơi này là Duệ Kim phong, ngươi rất an toàn, ngươi không cần lo lắng về chuyện Ngô Vũ sư tổ nữa."
"Sư tôn?" Tần Dương ngồi dậy, ánh mắt vô hồn, cất tiếng lẩm bẩm như vô thức.
"Là vi sư, Hoa Luyện sư điệt đưa ngươi trở về. Ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, đừng nghĩ chuyện gì khác." Giang Xuyên mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Tần Dương: "Lần này ngươi gặp được Ngô Vũ sư tổ, tuy là kiếp nạn nhưng lấy được nhiều lợi ích, đây cũng là cơ duyên của ngươi."
Tần Dương muốn xuống khỏi giường, nhưng bị Giang Xuyên đè lại, bàn tay khô gầy rõ ràng không dùng nhiều sức lại khiến hắn có cảm giác không thể kháng cự.
Tần Dương trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đây là một vị đại tu sĩ Thần hải! Nói không chừng cảnh giới còn cao hơn!
Lẽ nào không nhận ra được Dịch Hình thuật của mình sao? Hay là không biết mấy chục túi trữ vật trong người mình? Hoặc là tình cảm giữa lão ta và Cổ Vân rất tốt? Vậy vì sao không biết rõ tiến độ tu hành của Cổ Vân?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tần Dương lướt qua rất nhiều suy nghĩ, luôn cảm thấy điểm nào đó không thích hợp, vô cùng không thích hợp!
Nhưng hiện tại, Tần Dương cũng không kịp suy nghĩ nhiều...
"Sư tôn, lần này ta quả thực nhận được không ít cơ duyên, đang định trở về hiếu kính sư tôn..."
Tần Dương mới nói được phân nửa, trên gương mặt Giang Xuyên hiện ra nét vui mừng, cười nói cản lại: "Cổ Vân, không cần nhiều lời, cơ duyên là của bản thân ngươi, cũng là Ngô Vũ sư tổ ban cho ngươi, ngươi cứ cầm đi, không cần nhiều lời."
Tần Dương nhìn nụ cười và vẻ mặt hiền lành của Giang Xuyên, luôn cảm thấy ở sâu trong nội tâm bốc lên ớn lạnh, khó giải thích mà cảm thấy sợ hãi.
"Được rồi, ngươi gặp phải quỷ dị, tâm thần có tổn hại, tĩnh dưỡng hai ngày cho tốt, đúng lúc lần này ngươi nhận được cơ duyên, căn cơ vọt tăng, vi sư cảm thấy đã có thể truyền cho ngươi Tân Kim Nạp Tây quyết. Pháp quyết này và Canh Kim Nạp Tây quyết, bổ sung cho nhau, hợp hai làm một chính là Ngũ Kim Nạp Tây diệu pháp, khá khó tu hành, nhưng ngươi là có thể tu luyện được rồi. Trong hai ngày tĩnh dưỡng này, ngươi trước tiên nghiên cứu một chút."
Giang Xuyên mặt đầy từ ái, bỏ một khối ngọc giản xuống đầu giường, vỗ vỗ vai Tần Dương, xoay người rời đi.
Tần Dương ngồi ở trên giường đá, ngơ ngác nhìn Giang Xuyên rời đi, trong lúc nhất thời, nổi sợ hãi tuôn ra trong lòng hắn bỗng nhiên vọt lên đến cực điểm.
Ở sâu trong nội tâm hắn chợt hiện lên một cái ý nghĩ, rồi lập tức bám rễ tại đó, xác định chắc chắn.
Lão già này nhìn thấu mình rồi!