Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dương cảm thấy mình rốt cuộc vẫn quá trẻ tuổi, quá non nớt...

Lúc trước lão nhân nói mộ huyệt của các tiền bối Đạo môn đều là chuyên môn lưu lại cho các hậu bối dùng để luyện tập. Mỗi người, khi còn sống đã bắt đầu kiến tạo mộ huyệt cho mình, huyệt mộ này tuyệt đối được tính là tâm huyết một đời người trong Đạo môn, là nơi được đầu tư nhất, không ít tiền bối có thú vui tệ hại, thậm chí còn dựng lên tấm bia đá tại trước mộ mình, giới thiệu tât cả những bảo vật được mình cất giữ ở bên trong...

Lúc đó, sau khi nghe được những lời giới thiệu này, Tần Dương đã có quyết định, hắn sẽ dùng tấm lòng thành kính nhất đi đến chiêm ngưỡng dung nhan rất nhiều tiền bối, bày tỏ lòng kính trọng của mình, ghi tạc dung mạo của họ vào trong tâm khảm, lúc nào cũng nhớ đến, lấy đó làm động lực thúc đẩy bản thân.

Những tiền bối đó đã vận dụng toàn bộ những bản lĩnh trong đời mình để xây dựng mộ huyệt, nhưng mục đích lại hoàn toàn trái ngược với những tông môn khác, họ làm vậy không phải vì để bảo vệ sự yên nghỉ của mình, mà vì hi vọng trong số hậu bối có người trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, có thể mở ra được một huyệt của họ.

Tần Dương tự nhiên sẽ làm tốt công việc mà một hậu bối cần phải làm, đi hoàn thành nguyện vọng của các tiền bối đó.

Đương nhiên, hắn thuận tay Sờ thi, chắc hẳn các tiền bối cũng không sẽ để tâm, có khi còn rất vui mừng bởi trong Đạo môn xuất hiện một người có thể giúp bọn họ tiếp tục phát dương đại...

Nhưng mà...

Hữu tâm vô lực a...

"Rốt cuộc mình vẫn còn quá ngây thơ a..." Tần Dương trở về từ cửa vào lăng tẩm, đứng bên cạnh đại lộ, nhìn núi rừng rậm rạp, bình nguyên xanh mướt, vẻ mặt bi phẫn...

"Thực quá đáng!" Tiểu mập mạp cũng ngửa mặt lên trời gầm to với vẻ mặt bi phẫn.

Nghe nói rất là hay, muốn đến đâu thì đến, muốn ở đâu thì ở, muốn lấy thứ gì cứ lấy thứ đó...

Vốn cho rằng sau khi dạo qua một vòng Tàng Kinh các, Linh điền, lăng tẩm, xem như đã kiến thức cái gì là hố, nào ngờ hố sâu hơn còn tại phía sau!

Không có nơi nào để ở!

Muốn có một nơi ở che được mưa chắn được gió sao? Tự mình xây đi, chọn nơi nào cũng được, ở trong lăng tẩm cũng không ai quản.

Sau đó...

Người trong Đạo môn rảnh quá không biết làm gì sao? Trong rừng rậm, trong rừng đá, trong núi đất đỏ, thậm chí là sông ngòi!

Ngoại trừ các đại lộ kết nối các nơi ra, tất cả các nơi khác đều phủ đầy cấm chế.

Bị điên a!

Muốn tìm kiếm đồng môn, đi dạo qua một vòng, không thấy bất kỳ một người sống nào, thật vất vả mới nhìn thấy được có một căn tiểu viện trên sườn núi cách không xa.

Đáng tiếc, khu vực giữa tiểu viện đến đại lộ là một đầm lầy không ngừng nhúc nhích, bên trong sinh sôi ác ý, trong nước bùn đen thui không biết ẩn giấu thứ ác độc gì, phía trên đầm lầy còn có tầng tầng cấm chế dày đặc đan xen.

Không muốn ngay ngày đầu tiên gia nhập vào Đạo môn đã bị chết tại nơi đóng quân, Tần Dương quyết đoán bỏ qua ý định đến chào hỏi.

Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, đành phải quay trở lại Tàng Kinh các.

Ít nhất, tại tầng thứ nhất Tàng Kinh các xem như là một nơi an toàn, những cấm chế bao phủ điển tịch hoàn toàn là cấm chế bảo vệ, không có sức sát thương gì.

"Ngày đầu tiên gia nhập vào môn phái, vậy mà phải ngủ trên sàn Tàng Kinh các! Uổng một đời thanh danh của Trương Vĩ ta!" Trương Vĩ ngửa đầu, mặt đầy uất ức, một tay chỉ trời, một tay ôm mông, cất lời thề: "Đừng để cho ta biết được những thứ này là do ai làm, nếu không, khi ta học hành có thành tựu, nhất định sẽ đem tổ tông mười tám đời kẻ đó lôi ra phơi nắng!"

Tần Dương cũng rất buồn bực, trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý rằng Đạo môn không phải chính thống, nhưng không nghĩ tới, lại không chính thống đến mức độ này, quả thực là không đâu vào đâu. Tại những môn phái khác, không đến mức tìm tảng đá lớn bên đường ngồi nghỉ chân, cũng thiếu chút bị nổ hộc máu nha...

Thảo nào Đạo môn ít người đơn bạc, có thể từ nơi này đi ra ngoài, muốn không phải là tinh anh cũng khó.

"Được rồi, ngươi cũng đừng có gào thét nữa, không chừng lúc này đang có tiền bối nào đó trong môn phái len lén quan sát chế giễu đó." Tần Dương phất tay cắt đứt lời kêu gào của Trương Vĩ, tiện tay từ trên giá giách lấy ra một quyển sách về phù triện cơ sở, đọc xem.

Nội dung trong sách rất cơ bản, nhưng có rất nhiều chú thích và lý giải, giúp cho Tần Dương có cảm giác rất mới mẻ, mỗi một loại phù triện đều có mấy lời chú giải với các góc độ khác nhau, kết hợp với《 Phù Lục sơ giải 》mà mình học được, Tần Dương không tự chủ được liền có cảm giác mình có chút tiến bộ.

Điều này làm cho Tần Dương càng thêm cảm thán, rốt cuộc thì có tổ chức vẫn tốt hơn, nếu mình nhắm mắt tự học, qua mười năm nữa cũng không nghĩ đến được mức độ như một số lời chú giải dễ hiểu trong sách.

Tần Dương đọc sách say mê, không còn để ý đến việc ngày đầu tiên tiến vào Đạo môn đã phải nằm ngủ nền nhà.

Trương Vĩ thì rất xoắn xuýt, một mình lẩm bẩm hồi lâu, sau đó tròng mắt xoay chuyển, lấm la lấm lét tiến đến bên cạnh Tần Dương, tươi cười lấy lòng.

"Tần sư huynh."

"Có chuyện thì nói, có rắm cứ thả."

"Ách..." Trương Vĩ nghẹn họng, nhưng vẫn duy trì nụ cười tươi trên khuôn mặt, đưa mặt tới gần, đè thấp giọng nói: "Tần sư huynh, ta liền không quanh co lòng vòng nữa, người biết rồi đó, ta vẫn còn chưa có Trúc cơ. Ta muốn thỉnh Tần sư huynh truyền công pháp Trúc cơ của ngươi cho ta."

"hả? Công pháp Trúc cơ của ta sao?" Tần Dương bỏ cuốn sách trong tay xuống, nhìn Trương Vĩ từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi nhìn gã cao hơn một chút, đủ tặc a!

"Đúng. Tần sư huynh thoạt nhìn rất thoải mái, dễ nói chuyện, thực ra rất cao ngạo, mắt cao hơn đỉnh, phương pháp Trúc cơ có thể để cho Tần sư huynh chọn trúng, chắc chắn không phải là mặt hàng rác rưởi. Tiểu đệ ta khổ sở vì không có phương pháp trúc cơ tốt một chút, không dám tùy tiện trúc cơ, sợ tự hủy căn cơ. Đương nhiên, ta tất nhiên không dám tùy ý yêu cầu, ta dùng một môn bí thuật mà ta có để trao đổi, tuyệt đối làm cho Tần sư huynh thỏa mãn." Trương Vĩ rất tự tin...

"Trước tiên nói ra nghe thử." Tần Dương trầm ngâm, trong lòng đại khái đã đoán được Trương Vĩ lấy thứ gì để trao đổi...

"Bí thuật này tên là Thần hoàng bất tử. Tuy nói là bí thuật, kỳ thực chỉ là bởi vì ta quá yếu, không thể phát huy ra được một phần vạn uy năng, cho nên nhiều nhất chỉ phân chia đến hàng ngũ bí thuật. Sau khi nhập môn được thuật này, cho dù đã chết, cũng có thể thiêu đốt số tuổi thọ, chết rồi phục sinh. Chỉ cần không phải bị đánh nổ đầu, hồn phi phách tán, hay là thi cốt vô tồn, đều có thể chết rồi phục sinh!

Sau khi tiến hơn một bước, cho dù là thi cốt vô tồn, chỉ cần còn lại một giọt tinh huyết, cũng có thể lấy máu tái sinh. Nếu tu đến cực hạn, bảo tồn lại một tia ý thức thần hồn tại nơi an toàn, ngay cả là hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu, cũng có thể sống lại!

Loại bí thuật này, Tần sư huynh thấy như thế nào?"

Tần Dương quả thực kinh ngạc chấn động, trong tay tên tiểu mập mạp này vậy mà lại có được đại thần thông thần bí như vậy. Thảo nào lúc trước tại trong bí cảnh, thấy rõ ràng gã đã chết, nhưng kỹ năng Sờ thi lại vô dụng với gã, thì ra lúc đó gã thật sự đã chết, nhưng lại đang trong quá trình phục sinh.

Nếu thật sự có thể học được môn bí thuật Thần hoàng bất tử này, truyền cho đạo kinh cho gã cũng tuyệt đối không lỗ.

"Thực không dám giấu giếm, phương pháp trúc cơ của ta chính là..." Tần Dương hạ quyết tâm, chuẩn bị trao đổi với Trương Vĩ

"Đừng..." Trương Vĩ vội vàng đưa tay chặn lời Tần Dương, mặt tươi cười: "Tần sư huynh, đừng nói tên của nó cho ta biết. Ta sợ nếu biết được tên của nó, Thần hoàng bất tử sẽ không đủ để trao đổi phương pháp trúc cơ của sư huynh."

"Ngươi thực là lưu manh! Không sợ phương pháp trúc cơ của ta có phẩm giai không cao sao?" Tần Dương cười ha hả. Tiểu mập mạp rất có quyết tâm a, gã không có khả năng biết rõ mình lấy dùng《 Tử Tiêu đạo kinh 》 để trúc cơ, lúc này lại không muốn nghe biết tên, hoàn toàn là đánh cược a, hơn nữa còn tự tin mình sẽ không thua.

Thần hoàng bất tử quả thực có thể nói là thần thông cực phẩm, trong ba Thánh tông tại Hồ Lương cũng không thể có được loại điển tịch trấn tông này!

Nhưng nhìn về mặt lâu dài, nó vẫn kém hơn nửa bậc so với phương pháp trúc cơ cực phẩm như《 Tử Tiêu đạo kinh 》. Thần thông mạnh đến đâu cũng chỉ là thần thông mà thôi, công pháp mới là căn bản.

"Ngươi suy nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối hận?"

"Không hối hận! Tần sư huynh dùng phương pháp gì trúc cơ, cứ truyền phương pháp trúc cơ đó cho ta là được." Trương Vĩ nói rất hùng hồn dõng dạc, ý chí kiên quyết, không chút do dự.

"Vậy được, chúng ta trao đổi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK