Trên khuôn mặt tăm tối của Hắc lão quỷ lộ ra nét tươi cười cổ quái, ánh mắt khiến cho Tần Dương trong lòng sợ hãi.
"Hắc lão quỷ, có chuyện gì, nói thẳng đi."
Hắc lão quỷ không có mở miệng, chỉ xoa xoa đầu ngón tay, cứ như thế nhìn chằm chằm Tần Dương.
Sắc mặt Tần Dương đen lại, lấy ra một trăm linh thạch nhất phẩm, sau đó tay dừng lại, rồi tiếp tục lấy ra chín trăm, đặt vào trong tay Hắc lão quỷ.
Hắc lão quỷ này làm buôn bán chợ đen, mặc áo liệm đã mặc mấy chục năm vẫn chưa có chết, thông tin về phương diện quỷ vật này chắc chắn rất linh thông, nếu lão đã nói như vậy, khẳng định là nhìn ra được gì đó, còn không bằng một lần để cho lão ăn no, để cho lão có thể hài lòng nói ra tin tức.
Quả nhiên, Hắc lão quỷ lập tức cất linh thạch đi, nếp nhăn trên mặt dường như giãn ra khá nhiều, khí chất u ám cũng theo đó tiêu tán đi một ít.
"Lão đệ là người sảng khoái! Ta đây cũng không vòng vo với ngươi nữa, nhiều quỷ tốt như vậy, quanh Thanh Lâm thành này, ngoại trừ Âm Hòe quỷ mộ ra, không có khả năng nơi khác có được. Hơn hai trăm quỷ tốt này, toàn bộ rơi vào ngủ say, xem ra lão đệ đã dốc vốn liếng, dùng Linh hương chuốc say đám quỷ nghèo này. Tuy nhiên, ta thấy trong số những quỷ vật này, có một số kẻ trên y phục có tiêu ký đặc thù, đó là thuộc hạ của Đa Nhạc quỷ vương trong Âm Hòe quỷ mộ. Lão đệ ngươi một lần bưng hết toàn bộ một cứ điểm của người ta, ở bên ngoài còn đỡ, nhưng chỉ cần ngươi tiến vào Âm Hòe quỷ mộ, hắc hắc..."
Tần Dương gượng cười một tiếng, chắp tay nói lời cảm tạ, sau đó xoay người rời đi.
Qua lần này, hắn xem như đã hiểu được hai chữ Đức phi đó có nghĩa thế nào, nữ quỷ không thỏa mãn được dục vọng đó lại là phi tử, hơn nữa còn là phi tử của Quỷ Vương...
Bưng đi ổ quỷ của phi tử Quỷ Vương, việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bưng đi một cứ điểm của Quỷ Vương.
Nếu là để cho Hắc lão quỷ biết rõ nội tình, lão quỷ này không chừng sẽ bán tin tức này ra ngoài với giá tiền cao...
Cũng may mà mình cẩn thận, dịch dung tới đây giao dịch, nếu không, bây giờ lo nhanh chóng chạy trốn được rồi. Quỷ Vương a, dám xưng Quỷ Vương, ít nhất phải cao hơn hắn từ hai đại cảnh giới, phóng cái rắm cũng có thể nổ chết hắn mười lần trở lên...
Theo đường vòng, một mạch chạy về đến thành Tây, đốt hủy y phục và cả bộ tóc giả trên đầu, xóa bỏ dịch dung, sau đó Tần Dương lắc lắc người, thân hình nhoáng một cái liền cao lên ba tấc, khôi phục lại nguyên dạng, thân thể còng xuống cũng thẳng tắp lên, tắm rửa thay y phục xong, hắn lại trở thành lão bản trẻ tuổi của tiệm tạp hóa.
Vừa lúc đến giờ mở cửa tiệm, mở cửa chính ra, nhìn thoáng bên ngoài, trên đường phố vẫn chưa có ai, chỉ có chưởng quỹ của tửu lầu nghiêng chếch đối diện đang ngồi một mình trước cửa, ôm một bình trà Tử sa, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
"Ui, Tần lão bản, hôm nay mở cửa rất sớm a..." Chưởng quỹ tửu lầu phất tay bắt chuyện chào hỏi, tiếp tục tựa ở đó phơi nắng.
Chưởng quỹ này họ Lý, tên rất khí phách, gọi là Lý Cương, là một lão già mập mạp, luôn cười tủm tỉm trông đôn hậu, chỉ là tính toán chi li, cực kỳ keo kiệt, bủn xỉn, là một kẻ vắt cổ chày ra nước điển hình, nhưng rất giỏi buôn bán. Thành Tây là một nơi tồi tàn, vị trí nơi đây lại có chút hẻo lánh, nhưng việc kinh doanh tửu lầu, khách sạn của lão vẫn rất tốt.
"Lý chưởng quỹ, hôm nay sao rảnh rỗi vậy? Không chuẩn bị gì sao?" Tần Dương mở cửa ra, thấy không có khách, liền câu qua câu lại tán nhảm với Lý chưởng quỹ.
"Ai..." Lý chưởng quỹ nhấp một ngụm trà, thở dài một hơi: "Chuẩn bị cái rắm a, đêm qua ngươi không nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài sao? Quả thực quá thảm. Hôm nay mà còn có bán buôn gì được mới là gặp quỷ. Tất cả đều đi đường vòng hết rồi. Bây giờ còn ai dám tới nơi thành Tây tồi tàn này để tiết kiệm chút tiền chứ."
"Hôm qua chế phù tiêu hao tâm thần quá độ, đi ngủ từ sớm rồi. Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Dương bất động thanh sắc, thuận miệng hỏi một câu.
"Đám người Bào Tam Sơn, chỉ trong một đêm đã bị người tàn sát sạch sẽ, không còn một ai sống sót. Nghe nói hiện trường máu chảy thành sông, tất cả đám quản sự đều bị tra tấn đến chết, tiếng kêu la thảm thiết như giết lợn, cách mấy con đường cũng có thể nghe rõ a."
"Thành vệ đội đâu chứ?" Tần Dương trong lòng lộp bộp...
Tam Sơn của Sơn Bào Tam Sơn chính là chỉ ba ngọn núi gần Thanh Lâm thành, nơi đó sản vật phong phú, yêu thú cũng không nhiều, mặc dù có nguy hiểm, nhưng tu vi Dưỡng khí kỳ vẫn có thể vào đó lăn lộn, đào bới linh dược, tìm kiếm tài nguyên, núi non mấy trăm dặm, cũng đủ nuôi sống không ít tu sĩ.
Bào Tam Sơn chính là chỉ những người vào núi này để tìm kiếm tài nguyên. Mà tại thành Tây này, những người kiếm sống bằng con đường đi Tam Sơn đều bị một đám người lũng đoạn, gọi là Tam Sơn bang. Bào Tam Sơn lăn lộn tại thành Tây, nếu kiếm được tài nguyên thì đều phải bán ra cho bọn họ, nếu không, sẽ không có cách nào ở lại thành Tây này.
Mà rất không khéo, người hôm qua đến tìm hắn giải ưu chính là người liên hệ giữa Tam Sơn bang và hắn, Tam bang chủ của Tam Sơn bang. Trong một năm vừa qua, nguyên nhân chủ yếu khiến cho công việc giải ưu càng ngày càng thêm cổ quái là bởi vì công việc làm nhiều nhất là làm cho Tam Sơn bang...
Vốn dĩ chính là một đám người xử lý thi thể bị chết bởi ôn dịch, hoặc trúng phải chất độc cổ quái mà chết, hoặc là thi thể nào đó mà người khác không dám tùy tiện đụng vào, hoặc là nhận làm công việc vất vả, khổ cực có phần nguy hiểm, bây giờ lại trở thành chuyên gia chà sàn, giúp người quét dọn sạch sẽ từ đầu đến đuôi, không thể không nói...
Tiền là một thứ tốt.
Bây giờ Tam Sơn bang đã bị xóa sổ, chắc chắn là bởi vì hai món hàng ngày hôm qua.
Tam Sơn bang tuy rằng không mạnh bao nhiêu, nhưng rõ ràng cũng là tu sĩ Dưỡng khí đỉnh phong, nghe nói còn có người chống lưng ở phía sau, hiện tại lại bị người nói diệt liền diệt, còn không chút nào che giấu. Tần Dương vừa nghe nói liền biết, lần này Tam Sơn bang chơi trò hoàng tước núp phía sau chơi quá trớn rồi, đã chọc phải người không thể trêu vào, hoặc là biết thứ không nên biết, cầm vật không nên cầm...
Trong lúc Tần Dương có chút xuất thần, Lý chưởng quỹ cũng không chú ý, tiếp tục tự nói.
"Thành vệ đội dám quản cái rắm, ngươi biết là ai làm không? Người của Vạn Vĩnh thương hội tại thành Bắc. Tam Sơn bang không tuân thủ quy củ, cầm thứ không nên cầm, chết cũng đáng đời. Ngay cả Thành chủ cũng không dám tùy tiện trêu chọc tời người của Vạn Vĩnh thương hội, Tam Sơn bang thực sự là mỡ lợn che mắt, ngu ngốc, lớn mật. Nghe nói Tam bang chủ của bọn họ, tên ngốc to con đó là thảm nhất a, vừa gặp mặt liền bị phân thây, cắt thành mấy trăm khối, đoán chừng người của Vạn Vĩnh thương hội cũng cảm thấy tên ngốc này không có giá trị gì, hoàn toàn chỉ là một tên chạy chân, hắn liền cứ như thế chết ở ngay cổng nhà mình, chậc chậc, thực sự là thê thảm..."
"Chỉ như vậy? Không còn gì nữa?"
"Ai nói không còn gì? Người của Vạn Vĩnh thương hội vẫn còn chưa đi, Vô Lượng đạo viện lại tới hai tên đệ tử, nghe nói hai nhóm người thiếu một chút đã đánh nhau, về sau không biết thế nào, không đánh nhau nữa. Ngươi nói xem, đệ tử của Vô Lượng đạo viện cũng tới, Thành Vệ đội dám quản sao? Địa bàn của Tam Sơn bang hiện tại đều đã bị phong tỏa, những thi thể bên trong vẫn còn chưa có người thu dọn nha..."
"Chúng ta xem như xui xẻo."
"Ai nói không phải chứ, bọn họ quấy lên một trận như vậy, bây giờ còn mấy người dám đến thành Tây chứ, công việc làm ăn sa sút không phanh, làm buôn bán nhỏ như chúng ta, không tự nhận xui xẻo thì còn làm được gì? Một ngày này thiệt hại ít nhất ba bốn trăm linh thạch a..." Lý chưởng quỹ thở vắn than dài, bấm ngón tay tính toán, vẻ mặt đau lòng...
Tần Dương cất tiếng cười gượng, xoay người trở vào trong tiệm.
Sau khi trở vào, suy nghĩ một chút, trong lòng âm thầm nghi hoặc, hai món hàng đó rốt cuộc vì sao đánh nhau lưỡng bại câu thương để bị người nhân cơ hội bổ một đao? Nếu là thứ bình thường, người của Vạn Vĩnh thương hội và đệ tử của Vô Lượng đạo viện cần phải nóng lòng như thế sao?
Mẹ nó, trách không được hôm qua thằng ngốc đó lại sảng khoái như thế, thì ra là bọn họ lấy được thứ gì đó rất tốt...