Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy hai chữ này, ánh mắt Tần Dương tối sầm, thiếu một chút té ngã...

Những chuyện lúc trước lướt nhanh qua trong đầu, những lời đồn mà hắn nghe được mấy ngày nay, giống như xác chết vùng dậy, từ sâu trong tâm trí hắn nhảy đi ra, cùng với một số lời mà lão nhân đã nói...

Tần Dương cảm thấy cổ họng mình đắng chát, thiếu một chút thổ huyết.

Đạo môn (Đạo trong đạo lý)? Đạo môn (Đạo trong đạo tặc)!

Phản ứng lúc đầu của mình quả nhiên là chính xác, sự thật đã bị chính mình phủ định ngay từ ban đầu...

Làm sao ngờ được, lão nhân Vệ Thành Thực này, vậy mà lại đào hố kiểu như vậy, lời nói ra đúng là thành thực, nhưng trong một trăm câu nói chỉ có một chữ mấu chốt nhất lại là giả...

Đạo cùng đạo, chỉ sai trong một chữ này, sự thật nói ra cũng tự nhiên mà biến thành hai chuyện khác nhau.

Thảo nào có quan hệ không tốt với Ma Thạch thánh tông, lại còn nói là mâu thuẫn nhỏ mà thôi...

Cũng đã ‘mời’ sư tôn của tông chủ người ta từ trong tổ mộ ra ngoài phơi nắng ban ngày, quan hệ có thể tốt mới là lạ.

Thảo nào lão nhân không muốn thấy người khác tốt, suốt ngày nhìn có chút hả hê, đi ra ngoài ngẫu nhiên lôi ra một môn phái nào đó, e rằng không có một ai muốn gặp Đạo môn, lão nhân đương nhiên cũng không muốn gặp bọn họ...

Đã khôi phục được quyền kiểm soát thân thể, Tần Dương mặt đầy u buồn, miệng lẩm bẩm như nói mớ: "Sư tôn a, có thể chỉ bái sư, không gia nhập môn phái hay không chứ?"

Tìm không được đại thụ nương nhờ bóng mát, vậy thì thôi đi, bây giờ lại tìm tới một cây cột thu lôi, đi tới đâu đều là bia ngắm, chỉ vẻn vẹn biết được đến nay, ba cái Thánh tông tại Hồ Lương, đã có hai có cừu oán với Đạo môn...

"Không muốn gia nhập vào môn phái sao? Có thể, lúc trước vi sư đã nói rồi, môn phái này của chúng ta không có nội quy gì cả, những nội quy lúc trước đã sớm chôn vùi trong dòng lịch sử, chỉ cần ngươi không đâm sau lưng vi sư là được. Cho dù là người trong Đạo môn, ngươi thấy ai không vừa mắt, thoải mái đâm chết, chỉ cần ngươi có thể chịu được bị người khác trả thù, vi sư cũng vui vẻ xem náo nhiệt. Bây giờ muốn chạy cũng không sao, ngươi cứ chạy đi, không ai cản đâu..." Lão đầu cười toe toét không nhìn thấy mắt, khoanh tay đứng ở một bên, tư thế như đứng chờ xem kịch...

Tần Dương quay đầu lại, nhìn thấy tại trong Âm hà phía sau, Bình Đế bạch xà cũng toét miệng, nét cười quái dị, trong con ngươi màu xanh dựng thẳng tràn đầy vẻ trêu chọc và nghiền ngẫm, cười cười rồi chìm vào trong sông, biến mất không thấy...

"..." Tần Dương sắc mặt đen lại, đã lên thuyền tặc còn muốn rời thuyền sao, nghĩ cũng đừng có nghĩ...

Ý nghĩ rời đi lóe lên rồi biến mất, Tần Dương ngửa mặt lên trời thở dài, mình muốn rời khỏi sợ rằng không dễ dàng, trước hết phải có Bình Đế bạch xà dẫn đường, tiếp đó còn phải vượt qua Ma Thạch tổ mộ, ở giữa còn phải tránh né Cốt thú tuần tra, sau đó xuyên qua đại trận hộ sơn của Ma Thạch thánh tông, khi đó mới tính là vượt qua hầu hết nguy hiểm...

"Đồ nhi ngoan, thành thành thật thật ở lại đây tu hành đi. Vi sư phí rất nhiều công sức, cuối cùng mới tìm được nơi đây. Khắp cả Hồ Lương không tìm được nơi nào vừa tốt vừa an toàn như nơi này. Diệu dụng trong đó, khó mà nói rõ bằng lời." Lão đầu rất đắc ý, khoanh tay, bước tới, lắc lư thân thể tiến vào sơn môn...

Tần Dương đen mặt đi theo ở phía sau, nếu đã bái sư rồi, tự nhiên sẽ không hối hận, lão nhân đối với mình thế nào, trong lòng cũng có cơ sở, Đạo môn như thế nào, mình có mắt để nhìn, có tai để nghe, lời đồn dù sao cũng chỉ là nghe đồn mà thôi...

Hiện tại, hoàn toàn là bởi vì bị lão nhân đào hố rơi vào, trong lòng vô cùng khó chịu mà thôi...

"Nguồn gốc nơi này rất thần bí, ngay cả là Ma Thạch thánh tông cũng không hiểu nhiều. Nghe nói hồi đó bầu trời giáng xuống ma thạch, rơi xuống nơi đây. Viên ma thạch đó không biết là thứ gì, chưa nói tới lực lượng phá giới đến đây, dư lực còn lại cũng có thể liên tiếp đục thủng mấy cái bí cảnh chưa bị người phát hiện, đáng tiếc, những bí cảnh này đều bởi vì ma thạch đục thủng mà trở nên tan hoang vô cùng, càng đáng tiếc...

Cho nên Tổ sư của Ma Thạch thánh tông khi đó, bày ra đại trận, thôn phệ tinh hoa nhật nguyệt, tinh huy chu thiên, luyện linh khí, không ngừng rót vào theo lỗ thủng năm đó, ý đồ có một ngày có thể hồi sinh lại những bí cảnh này, chuyển thành nội tình mạnh mẽ cho Ma Thạch thánh tông. Đáng tiếc, qua nhiều năm như vậy, vẫn không có bao nhiêu khởi sắc.

Tầng thứ nhất chính là Ma Thạch tổ mộ lúc trước chúng ta đã đi ngang qua, tiếp xuống phía dưới là xuyên qua Âm hà giống như mê cung, đến tầng thứ hai, cũng chính là nơi chúng ta hiện tại, một tầng bí cảnh này rất nhiều mảnh nhỏ, vị trí Đạo môn là tại một mảnh nhỏ bí cảnh chưa từng bị người ngoài phát hiện. Nơi đây rất an toàn, hơn nữa hàng ngày hàng đêm đều có linh khí từ phía trên rót xuống, hơi thi triển chút thủ đoạn là có thể lấy được hơn một nửa linh khí rót xuống này..."

Lão nhân mặt mày rạng rỡ, mặt đầy đắc ý, vừa đi, vừa chỉ trỏ giới thiệu.

Sau khi vượt qua sơn môn, phía trong đúng là một vùng thế ngoại đào nguyên, liệt nhật không biết do vật gì biến thành, treo cao trên bầu trời, mặt đất xanh um tươi tốt, khắp nơi là thảm cỏ xanh mướt, trên đầu không ngừng có linh khí mịt mờ rơi xuống, thỉnh thoảng, bởi vì linh khí quá mức nồng đậm mà hóa thành mưa phùn lả tả bay xuống.

Tiếp tục đi sâu vào trong, Linh điền san sát, quy hoạch ngay ngắn chỉnh tề, bờ ngang ngõ dọc, mùi hương linh dược phả vào mũi, theo mưa linh khí rơi xuống, nhìn thấy tốc độ những Linh điền này phát triển cành lúc càng xanh tươi, gần như có thể thấy được bằng mắt thường, linh lực bức người.

Trong Linh điền, đủ các loại linh dược, giống như gieo lúa mạch vậy, dày đặc chi chít, nhìn nổi da gà.

Đây quả thực là phát rồ, môn phái bình thường làm sao có thể hoang phí như thế, hội tụ nhiều linh khí như vậy, cưỡng ép rót vào, những linh khí này có thể phát huy một thành tác dụng đã là cực hạn rồi, phần còn lại, toàn bộ đều bỏ phí...

"Như thế nào? Không tệ phải không? Dù sao cũng dư thừa linh khí, chúng ta không sử dụng, cũng chỉ là rót vào trong cái động không đáy đó bỏ phí mà thôi. Chúng ta tạm thời đóng quân tại nơi này, không ai có thể nghĩ ra được. Chỉ cần không tiếp tục đi đào tổ mộ của Ma Thạch thánh tông, Ma Thạch thánh tông cũng không thể xâm nhập xuống đây, trái lại còn trở trành tầng bảo vệ mạnh nhất cho Đạo môn chúng ta, bởi vì, ngay cả tầng đầu tiên, bọn họ vẫn còn chưa dò xét hết."

"Ha hả..." Tần Dương cất tiếng cười gượng, nói ba hoa chích chòe đến cỡ nào cũng không thể không thừa nhận, Đạo môn đã thê thảm đến mức độ ngay cả trụ sở của mình cũng không có...

Nơi đóng quân là lặng lẽ đào tới, đồ đệ cũng là lừa gạt đến...

Đối với Đạo môn, Tần Dương đã không còn hi vọng gì...

Chỉ hi vọng về sau mình xuất môn, đừng để bị người ta nhận ra được thân phận, nếu không, nói không chừng sẽ bị cao thủ nào đó có thành kiến không nói lý lẽ loạn côn đánh chết.

"Đi thôi. Trước tiên đưa ngươi đi bái tế liệt tổ liệt tông, chính thức nhập môn." Tâm trạng lão nhân không tệ, nắm lấy vai Tần Dương, thân hình nhoáng lên, xuất hiện tại trước cửa một tòa từ đường cũ nát, cao khoảng một trượng.

Toàn bộ Từ đường một màu xám trắng, không biết làm bằng vật liệu gì, mặt ngoài chằng chịt vết sẹo, tràn đầy dấu vết thời gian. Đứng ở trước từ đường, cảm giác thê lương, bi thương, bất khuất ập vào mặt, trong nháy mắt liền nhấn chìm ý thức Tần Dương.

Ý thức Tần Dương mơ mơ hồ hồ, ngược dòng tiến lên theo dòng sông ánh sáng vặn vẹo, không biết qua bao lâu, một cuộn hình ảnh từ từ mở ra.

Một vùng thiên địa xa xưa, một con vạn trượng yêu ma ba đầu sáu tay, con yêu ma này lực lượng mạnh mẽ vô cùng, núi cao vạn trượng ở trong tay nó, chẳng là món đồ chơi tiện tay tung hứng trên tay như hòn đá, há mồm hút một cái là có thể uống khô một con sông lớn, khi đói bụng tiện tay một chụp, toàn bộ sinh sinh trong một ngọn núi, kể cả núi cao đều bị nó một ngụm nuốt hết.

Mà phía sau quái vật này, một người trán có ba mắt, thân chỉ cao bảy xích, chấp nhận mạo hiểm có thể chết bất cứ lúc nào, nơm nớp lo sợ, theo sát tại phía sau quái vật, không ngừng quan sát đường nét hoa văn quanh thân quái vật, quan sát quái vật chiến đấu, quan sát tất cả mọi thứ về quái vật...

Ghi chép lại trên da thú, thời gian thấm thoắt trôi qua, không biết trải qua bao lâu, da thú tràn ngập nội dung, người này liền thích nội dung còn lại lên thân thể mình, đến cuối cùng khi yêu ma biến mất, thân thể người này đã đầy vết thương, biến thành một bản ghi chép, cho đến khi khắc lên mấy cái văn tự xa xưa cuối cùng lên trán.

Tần Dương không biết những chữ này, nhưng với mấy chữ cuối cùng, trong nháy mắt hắn hiền hiểu rõ ý tứ trong đó.

Ba đầu sáu tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK