Khi nói ra những lời này, bản thân lão nhân không khỏi cảm thấy lòng chua chát...
Sinh cơ khổng lồ đó, tại trong mắt lão ta quả thực giống như mặt trời chói chang treo cao, loại bảo dược cực phẩm này, nếu nói bỏ tiền ra mua, với tiền đề không có lừa gạt Tần Dương, lão ta đúng là mua không nổi...
Đường đường là người Truyền đạo của Đạo môn, không thể mất thể diện đi ‘đến thăm’ tiểu môn phái, với đại môn phái thì sao, bởi vì cần phài hành sự thận trong, không dám dễ dàng đi mạo hiểm, Đạo môn bị hủy diệt mấy vạn năm trước là vết xe đổ, máu tươi vẫn còn chưa quá khô a...
Không dám hành động lỗ mãng, cho nên trong tay không có thứ gì tốt...
"Tiền bối, nếu không, ta bán rẻ cho ngươi mấy viên?" Tần Dương cảm thấy không đành lòng, một lão nhân thật tốt, kể từ khi hàng lâm đến thế giới này, hắn chưa bao giờ gặp cao thủ nào thực lực đã mạnh như vậy mà còn muốn thể diện, tuy rằng mình da mặt dày cũng cảm thấy đào hố rồi để cho lão nhân này nhảy vào là có hơi quá...
"Mà thôi, mà thôi, đợi khi nào lão phu gom đủ bảo vật thích hợp rồi lại đến trao đổi với ngươi. Bây giờ rời khỏi nơi này trước đi, nơi này không an toàn nữa..." Lão đầu cất tiếng thở dài, có vẻ bất lực.
"Chuyện gì vậy?"
"Ngươi cho rằng ba tên chết tiệt đó vì sao một mực canh chừng tại đó? Bí cảnh tan vỡ, lăng tẩm thực sự của Tử Tiêu đạo quân sắp hiện thế rồi. Có thể quyết đoán như thế, thà rằng để cho bí cảnh tan vỡ cũng không muốn cho truyền thừa bị người cưỡng ép cướp đoạt, chuẩn bị về sau của Tử Tiêu đạo quân sẽ còn nhiều nữa. Theo lão phu thấy, bọn họ e rằng trộm gà không được còn mất nắm gạo." Lão đầu lắc đầu, nhìn phương xa, cười hắc hắc.
Vừa dứt lời, phía xa xa liền có dị tượng xuất hiện.
"Oanh long long..."
Một tiếng chấn động vang vọng thiên địa, những mảnh nhỏ hư ảnh còn sót lại trên bầu trời đều biến mất, toàn bộ bầu trời chuyển thành màu vàng mờ nhạt, một tia khí tức bất tường đột nhiên hiện lên.
Sau đó, mặt đất chấn động, hư không vặn vẹo, khu vực trăm dặm của Âm Hòe quỷ mộ đột nhiên treo ngược tại trong bầu trời, còn bầu trời vàng nhạt lại đảo ngược xuống, hóa thành mặt đất.
Chỉ trong phút chốc, thế giới đảo ngược.
Trong hố to tại vị trí của Ống bút trước đây, một con suối hiện lên, súp vàng tuôn ra cuồn cuộn, không bao lâu sau liền trở nên như biển gầm liên miên, bao trùm đất rời, quét ngang trăm dặm, dõi mắt nhìn về phía xa, bầu trời trăm dặm đó đều đã biến thành biển rộng quay cuồng.
Khí tức vàng nhạt nhè nhẹ lưu động, trong súp vàng ẩn ẩn hiện lên những góc tường công trình, chỉ sau mấy nhịp thở, một màng lớn quần thể công trình hiện lên trong nước súp vàng, đình đài lầu các, xà nhà tử kim, bạch ngọc làm trụ, gạch xanh ngói biếc, đan xen kết nối, bộc lộ ra khí thế hùng vĩ.
Khi những quần thể công trình treo ngược xuống xuất hiện càng ngày càng nhiều trong nước súp vàng, thì thấy ba vị Đại năng kia đồng loạt ra tay, thần quang tung hoành, bao phủ trăm dặm súp vàng.
"Lăng tẩm của Tử Tiêu đạo quân đã hiện thế, đồng loạt ra tay khóa nó lại, đừng để nó bỏ chạy."
Tiếng quát vang rền như sấm sét đội vào tai, khu vực mấy trăm dặm đều có thể nghe được tiếng quát chói tai của đối phương. Chỉ trong chốc lát, lại nhìn thấy ở trong súp vàng bao phủ trăm dặm đó có thần quang chói lọi bùng lên, một cái móng vuốt bạch cốt sắc bén xé toạc thần quang, từ trong lao ra, thẳng đến một vị Đại năng trong số đó.
Con quái vật này hoàn toàn chỉ còn lại có khung xương, chiều cao nghìn trượng, phần đầu chiếm đến nửa phần thân thể, một đôi móng vuốt sắc bén, to lớn hơn đầu đến ba phần, trên bạch cốt, quang mang trắng đen đan xen lấp lóe, thần quang trong không trung không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến nó.
Ngay sau đó, trong hải dương súp vàng lại có một con Viên hầu độc nhãn đen tuyền, thân cao tám trăm trượng lao ra. Con Viên hầu này cả người toát ra tử khí, thi khí tràn ngập bầu trời. Khi khí tức khuếch tán ra, liền hóa thành một con cương thi viên hầu cao mấy trượng, khuấy lên súp vàng.
Còn có một con Hỏa điểu toàn thân bốc cháy ngọn lửa màu đen, hai mắt giống như ánh đèn, cánh rách nát tả tơi, sải cánh một nghìn tám trăm trượng, ngọn lửa bập bùng bốc lên quanh người không ngừng huyễn hóa ra vô số khuôn mặt u hồn của vô số chủng tộc, những u hồn đó đau đớn giãy giụa, cất lên những tiếng tru thảm thiết, giống như là ma âm vang vọng thiên địa.
Trong thoáng chốc, giữa không trung chỉ còn lại có thần quang tung hoành đan xen, khiến người không nhìn thấy được gì trong đó, dư âm kinh khủng giống như sóng thần chấn động không ngừng lan tràn ra...
Rõ ràng, ba con quái vật đó đã giao chiến với ba vị đại năng kia...
"Hắc, lão phu không nói sai nha, bọn họ nhất định ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ba con dị thú này đã chết từ lâu, nhưng không biết được Tử Tiêu đạo quân tế luyện bằng loại bí pháp nào, mặc dù không phát huy ra được uy năng lúc sinh tiền, nhưng làm thú thủ lăng thì dư dả. Một con có được huyết mạch của ác thú thượng cổ, một con có được huyết mạch Độc Tình Thủy Viên thượng cổ, một con còn có được huyết mạch Hắc Loan, chưa nói tới việc ba tên chết tiệt đó có thể xử lý được ba con Thi thú thủ lăng đó hay không, chỉ với khoảng thời gian như vậy, lăng tẩm nhất định có thể chạy mất."
Lão đầu có vẻ hả hê, tươi cười vui vẻ.
Tần Dương nhìn trên bầu trời xa xa, quần thể công trình không ngừng đội thần quang lên, dần dần chui ra khỏi súp vàng, thật lâu không nói gì, vẻ mặt có phần phức tạp, một lúc lâu sau, hắn mới bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Tiền bối, ngài có biết tên của Tử Tiêu đạo quân không?"
"Hả? Hỏi điều này để làm gì?" Lão nhân sửng sốt, bị vấn đề này làm cho mù mờ không hiểu: "Nếu như ngươi hỏi người khác, bọn họ chưa chắc đã biết được, nhưng lão phu, chính là một trong số rất ít người biết được tục danh của Tử Tiêu đạo quân."
"Có phải là Ngô Tất An không?"
"Hả? Ngươi làm sao biết được?" Lão đầu hơi kinh hãi, quả thực bị hắn làm cho kinh ngạc, tính danh của Tử Tiêu đạo quân tại vạn năm trước đây đã không dùng tới, người biết được đều là loại đồ cổ thế hệ trước, Tần Dương chỉ là một tên tiểu bối, làm sao mà biết được?
"Ai, ta biết mà..." Tần Dương cất tiếng thở dài, lúc trước hắn đã suy đoán, cha của Bảo Ngọc chính là Tử Tiêu đạo quân, bởi vì, cậu bé tập được Tử Tiêu đạo kinh, còn loanh quanh tại trong bí cảnh của Tử Tiêu đạo quân ít cũng phải mấy nghìn năm, rất ít khả năng không phải là con trai của Tử Tiêu đạo quân.
Nghe ý của lão nhân, sau khi lăng tẩm hiện thế, tất nhiên sẽ độn trốn đi xa, và sẽ đi đâu thì không người nào biết được, có thể sẽ vĩnh viễn biến mất. Nếu như lăng tẩm không thể bỏ chạy, hắn càng không có khả năng tới gần.
Để đưa Bảo Ngọc trở về, lúc này có lẽ là một cơ hội duy nhất.
Hơn nữa, hiện tại đúng lúc có một cái khả năng, có thể giúp mình tiến vào trong khu lăng tẩm kia.
"Tiền bối, ngươi cầm đi." Tần Dương lấy ra một cái túi trữ vật chứa Ất Mộc tinh khí kết tinh, nhét vào trong tay lão nhân, không đợi lão nhân mở miệng, hắn nghiêm túc khom người thành khẩn nói: "Thỉnh tiền bối giúp một việc, đưa ta vào trong khu lăng tẩm kia."
"Ngươi điên rồi!" Tay lão nhân run lên, vội vàng ném túi trữ vật lại cho Tần Dương: "Tên tiểu tử nhà ngươi, xem trò vui gì chứ? Nơi đó là nơi ngươi có thể đến sao? Chỉ cần một tia dư âm chiến trường lướt qua người ngươi, lập tức khiến cho ngươi thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán. Cho dù có thể đi vào phạm vi cung điện, ngươi cho rằng nơi đó dễ đi ư? Những súp vàng đó chính là nước Hoàng tuyền, do vô tận tử khí hội tụ thành, người sống dính vào một giọt, lập tức sẽ cốt nhục tiêu tan, đạo cơ tan vỡ. Nơi này, nước Hoàng tuyền hóa biển, ngay cả là đại tu sĩ Thần hải rơi vào trong đó, cũng phải thân tử đạo tiêu!"
"Ta thật sự có lí do không thể không vào đó." Tần Dương cầm túi trữ vật, đưa lại cho lão nhân, trong khi nói chuyện, hắn tiếp tục lấy ra một túi khác đưa cho lão nhân, đưa xong lại luồn tay vào trong áo tiếp tục lấy túi khác đưa tới cho lão cầm...
Trong tay lạo nhân đã có ba chiếc túi trữ vật, nhìn thấy tay Tần Dương vẫn chưa có dừng lại, rất dứt khoát lưu loát, giọng nói không khỏi dịu đi: "Ngươi nói trước nghe thử."
"Con trai đã khuất của Tử Tiêu đạo quân có ân với ta. Ta đã đồng ý sẽ đưa nó trở về bên cạnh Tử Tiêu đạo quân. Nếu như không có tiền bối tại đây, ta lập tức xoay người rời đi, nhưng mà có tiền bối tại đây, rốt cục cũng có một chút cơ hội, cho nên ta muốn liều một lần." Tần Dương hiếm thấy mà trở nên nghiêm túc.
Lão đầu nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, Tần Dương vẫn không ngừng tay, nhét hết toàn bộ bảy chiếc túi trữ vật chứa Ất Mộc tinh khí vào trong tay lão nhân.
"Ta cũng chỉ có chừng đó mà thôi."
"Ngươi không sợ chết sao?" Trong ánh mắt lão nhân hiện lên nét kỳ lạ, dường như muốn nhìn rõ Tần Dương.
"Sợ chứ, ai mà chẳng sợ chết a. Ta có thể sống tới ngày nay, là đã làm không ít chuyện không hay ho gì, nhưng ta không thể từ bỏ chuyện mà ta đã hứa với người khác. Hiện tại có cơ hội, ta phải thử xem. Hơn nữa, không phải là có tiền bối ở đây sao? Chưa chắc ta đã chết, cho dù là thật sự bị chết, ít nhất trong lòng ta cũng cảm thấy thanh thản."
"Ha ha ha..." Lão nhân cười ha hả, vỗ vỗ vai Tần Dương, giữ lại một cái túi trữ vật, số còn lại trả hết cho Tần Dương, sau đó lại lấy ra một cái ống đựng bút, nhét vào trong tay Tần Dương: "Xem như ngươi có ánh mắt, có lão phu tại đây, quả thực rất có nắm chắc. Một túi có chút hơi nhiều, chỉ là lão phu đúng lúc cần tới thứ này, ta liền không khách sáo, đưa thêm cho ngươi một cái bí bảo Ống đựng bút, miễn tương xứng."
"Đa tạ tiền bối." Tần Dương vẻ mặt trang nghiêm, lui về phía sau hai bước, khom người hành lễ.
"Được rồi, tiểu tử ngươi thực là quái nhân, ha ha ha, nhưng mà lão phu nhìn ngươi rất thuận mắt. Đi thôi..."