Kim chưởng quỹ vẻ mặt hiện nét kinh ngạc, lấy ra một bộ bàn tính màu vàng tím, ngón tay dao động như con thoi, huyễn hóa ra một đám tàn ảnh, lách cách lách cách, một tràng âm thanh kéo dài liên tục, sau đó sắc mặt Kim chưởng quỹ có chút trắng bệch...
"Sắp xảy ra đại sự rồi, lăng tẩm ẩn sâu, nơi đây lại là trong âm phụ dương, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, từ lâu đã có xu thế diễn biến vô cực, lúc này cân bằng bị đánh vỡ, lập tức hóa thành xu thế Hoàng tuyền trào dâng, Càn khôn nghịch chuyển, tất có đại hung hiểm ẩn giấu trong đó, e rằng lực bọn ta không đủ..."
Nghe được những lời này, Đại trưởng lão hướng đôi mắt sáng quắc như hai ngọn đèn, dò xét phía dưới, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cánh cửa Thất Hương xa mở ra, một nữ tử từ bay ra, nữ tử này mặc áo lông vũ, đầu cài trâm cài tóc hình Phượng hoàng, mặt đeo khăn che mặt bằng tơ bạc, thân hình thướt tha duyên dáng, quyến rũ lạ thường nhưng đầy khí tức xa cách và thánh khiết.
Không nhìn thấy được dung mạo cô ta nhưng có thể thấy đôi mắt cô ba buông xuống, một đôi con ngươi màu rám nắng, linh động lạnh lẽo, long lanh sóng nước, trong khi dao động, linh quang linh khí xung quanh đều nhảy máu theo.
Đến lúc này, Linh Đài thánh nữ cũng không thể không yên được nữa, cô ta bước ra khỏi Thất Hương xa đồng nghĩa với việc sẽ toàn lực xuất thủ.
Giữa không trung hiển hóa ra hư ảnh của một phương bí cảnh, vết nứt càng ngày càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi ranh giới giữa bí cảnh và thế giới bên ngoài có càng nhiều vết nứt, quá trình tan vỡ lại càng nhanh.
Dựa theo xu thế này, nhiều nhất là một nén nhang, bí cảnh sẽ hoàn toàn tan vỡ.
...
Trong bí cảnh, Tần Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, những vết nứt không ngừng xuất từ trên bầu trời, và nhanh chóng kéo dài về phía mặt đất, ngẩng đầu lên lại, nhìn thấy trên đỉnh núi phía trước, một cây đại thụ cao mấy chục trượng bị vết nứt đột nhiên xuất hiện cắt đứt chỉ trong nháy mắt, nửa đoạn trên bị cắt đứt rơi vào trong khe nứt, biến mất không thấy.
Chỉ trong chốc lát, càng ngày có càng nhiều vết nứt lan tới gần mặt đất, khi hắn chạy đến rừng cây đa, nhìn thấy trong rừng cây đa cũng có không ít vết nứt, lớn thì dài bốn năm trượng, nhỏ thì khoảng một trượng. Nhìn qua khe nứt, có thể nhìn thấy khung cảnh hiển thị bên trong lại chính là cảnh tượng bên ngoài...
Chưa hiểu đây là chuyện gì, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán, tình trạng này sợ rằng không phải là chuyện gì tốt...
"Tiền bối, tiền bối ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng xong chưa, đã xảy ra chuyện rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, trong rừng cây đa có một cái rễ cây chui ra khỏi lòng đất, quấn quanh hông Tần Dương, lôi kéo Tần Dương bay vào bên trong.
Chợt hoa mắt, Tần Dương thấy khung cảnh hai bên rất nhanh lướt về phía sau, với thị lực của hắn, vậy mà cũng khó thể nhìn thấy được rõ ràng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, máu huyết trong người dường như cũng bị liên lụy, điên cuồng vọt về phía sau...
Chỉ chốc lát sau, lực kéo chợt buông lỏng, Tần Dương choáng váng rơi trên mặt đất, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Mở mắt ra nhìn, trước mắt là một cây đại thụ đường kính vượt quá một dặm, nhưng chỉ cao khoảng trăm trượng...
Sinh cơ tỏa ra từ đại thụ quả thực khiến người ta hít thở khó khăn, khí tức xanh mát tràn ngập trong không khí, hít vào một hơi, tu vi bản thân vậy mà lại có một tia tiến bộ rất rõ ràng, giống như nuốt vào một cây linh dược đại bổ.
Chân nguyên vận chuyển, cảm thấy khó thể luyện hóa hết, qua mấy lần hô hấp, khí tức xanh ngát càng ngày càng nhiều, Tần Dương biến sắc, mặt ngoài hai tay vậy mà đã bắt đầu mộc hóa...
Tần Dương hoảng sợ, vội vàng ngừng thở, phong bế lỗ chân lông toàn thân.
"Ất Mộc tinh khí!" Vẻ mặt Tần Dương thay đổi, bỗng nhiên nhớ lại đây rốt cuộc là thứ gì, Ất Mộc tinh khí cực kỳ trân quý, chỉ có bên trong một số cự mộc vạn năm đặc biệt mới có thể dựng dục ra được, chính là thuốc tiên dùng chữa thương tự nhiên nhất, ẩn chứa sinh cơ cực kỳ kinh khủng.
Nhìn Ất Mộc tinh khí nơi đây nồng đậm đến mức không hòa tan được, tim gan Tần Dương cảm thấy run rẩy...
Quá nồng đậm, chỉ mới hít vào hai hơi, vậy mà cơ thể cũng khó thể tiêu hóa nổi, thiếu một chút đã bị mộc hóa rồi...
Dong Thụ yêu này đến cùng đã tích lũy bao nhiêu năm rồi chứ?
"Phương thế giới này sắp sửa tan vỡ, thời gian không còn nhiều. Ất Mộc tinh khí nơi đây khó thể tiêu hóa, nếu là ngươi muốn, cứ lấy chút đi." Một giọng nói già nua khô khốc vang lên trong đầu Tần Dương.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy trong rừng cây đa, Ất Mộc tinh khí ào ạt hội tụ, những cây đa ở sát biên giới khu rừng, nhanh chóng héo rũ, hóa thành Ất Mộc tinh khí hội tụ đến đây.
Toàn bộ khu rừng này, mỗi một cây đa đều là phân thân của Dong Thụ yêu, hiện tại nơi đây sắp sụp đổ, lưu lại cũng không thể sống sót, còn không bằng luyện hóa tất cả thành Ất Mộc tinh khí, cất đi.
Chỉ trong mười mấy nhịp thở ngắn ngủi, làn da trên mặt Tần Dương đã xuất hiện đặc điểm của chất liệu gỗ, cả người đều có xu hướng bị mộc hóa.
Tần Dương lắc đầu cười khổ, xoay người bỏ chạy, rời xa bản thể Dong Thụ yêu.
"Lão tử, mẹ nó, vậy mà thiếu một chút bị chết chìm trong Ất Mộc tinh khí, nói ra ai tin được chứ..."
Ất Mộc tinh khí khổng lồ tụ tập tới đây, Dong Thụ yêu căn bản không thể dung nạp hết, đám Ất Mộc tinh khí nồng đậm đến mức không thể hòa tan, khi ngưng tụ đến mức độ nhất định, chúng bắt đầu ngưng kết lại, không bao lâu sau, liền nhìn thấy những viên pha lê xanh biếc được ngưng kết giữa không trung, rồi rầm rầm rầm rơi xuống như mưa rơi...
Khi pha lê xanh biếc ngưng kết, Ất Mộc tinh khí vốn không thể hòa tan nhanh chóng giảm đi, đến khi Ất Mộc tinh khí không còn, rừng cây đa cũng triệt để biến mất, chỉ còn lại bản thể Dong Thụ yêu đang không ngừng thu nhỏ.
"Bản thể ta đã không thể tiếp tục dung nạp, nếu ngươi cần, ngươi cứ cầm lấy đi, rời khỏi nơi đây, chúng có thể coi là đại cơ duyên, xem như là thù lao."
"Tiền bối, ngươi quá khách khí..." Tần Dương mặt mày rạng rỡ. Lúc trước, Thụ yêu còn không thèm nói chuyện với hắn, hiện tại đã bị ép buộc không còn cách nào, nhất định cần phải rời đi, những Ất Mộc tinh khí kết tinh này, không nói người khác, với Thụ yêu này, nếu nhét vào trong cơ thể, chúng sẽ lập tức tự động được dung nhập, nó nói không dung nạp được nữa, vậy đương nhiên chính là không dung nạp được...
Hiện tại, thời gian rất gấp gáp, có thể tiết giảm mấy vụ làm ra vẻ khách sáo đi, dù sao nếu mình không lấy, toàn bộ sẽ bị hủy cùng nơi này.
Quá lãng phí...
"Chuẩn bị sẵn nhiều túi trữ vật như vậy, cuối cùng đã phát huy tác dụng!" Hắn vén quần áo lên, lộ ra những chiếc túi trữ vật dày đặc chi chít ở bên trong, sau đó hắn cất chân cuồng chạy, biến thành một con sóc nhỏ cần cù, không ngừng thu nhặt một đống Ất Mộc tinh khí kết tinh nằm trên mặt đất.
Quả thực là cơ hội luôn luôn dành cho những người có chuẩn bị, không gian của túi trữ vật quá nhỏ, cho nên cần phải chuẩn bị nhiều một chút, chính là sợ lúc cần sử dụng mà không có.
Sau khi thu nhặt hết Ất Mộc tinh khí kết tinh, hắn đã không thể biết mình thu thập được bao nhiêu rồi...
"Nơi này còn có những vỏ cây ta thay ra trong một số năm, ngươi cần không?"
Rầm rầm rầm, một đống vỏ cây xếp thành núi nhỏ.
"Cần!" Tần Dương hô hấp trở nên nặng nề, đôi mắt xanh lét, trực tiếp nhào tới đống vỏ cây kia, thu nhặt tất cả.
Cho dù có không ít vỏ cây không có cách nào trực tiếp sử dụng, nhưng chúng là vật liệu tuyệt vời để chế tác giấy phù...
Chờ đến khi Tần Dương thu thập xong, bản thể của Dong Thụ yêu cũng biến thành cao cỡ bốn năm trượng, rễ cây cũng rút ra khỏi mặt đất.
"Bản thể của ta dời đi, tự sẽ chìm vào ngủ say, tất cả dựa vào ngươi."
"Tiền bối yên tâm, ta người này không có gì khác để nói, nhưng nói chuyện tuyệt đối giữ lời."
Thụ yêu chìm vào ngủ say, Tần Dương cất tiếng lẩm bẩm ‘xin đắc tội’, liền đem cây đa nhìn như sinh cơ hoàn toàn không còn này vào trong một túi trữ vật.
Đến lúc này, mặt đất đã bắt đầu chấn động, xu thế trời long đất lở cuối cùng đã hoàn toàn bộc lộ ra.
Tần Dương lấy Mặc lục huyễn hình ra, mở quyển trục ra, một con tiên hạc màu tím hoa lệ từ trong đó bay ra, chở Tần Dương phóng lên cao, bay về phía một khe nứt trên trời...