Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoát ra khỏi phạm vi đầm lầy, con quái vật kia vẫn giống như lúc trước, không có rời khỏi đầm lầy, không biết giấu đi nơi nào, chờ hắn quay trở lại lần nữa.

Tần Dương xem như đã triệt để thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không vội vã tiếp tục tiến tới, hắn thả đứa trẻ trên tay xuống, xoa xoa đầu nó, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Ngươi tên là gì?"

"Ta không biết." Cậu bé ngơ ngác đứng ở đó, ngửa đầu nhìn Tần Dương, vẻ mặt ngây thơ.

"Ngươi tại sao lại ở nơi này?"

"Ta không biết."

"Vừa rồi ngươi nhìn thấy ai ở trong nước?"

"Ta không biết."

Liên tiếp ba lần ‘ta không biết’, Tần Dương cau mày, cảm thấy rất đau đầu...

"Ngươi không biết người mình nhìn thấy là ai sao? Vậy tại sao còn tiến tới?"

"Nhìn rất quen thuộc, ta muốn hỏi xem cô ấy có biết ta là ai hay không." Cậu bé thành thành thật thật trả lời, càng khiến cho Tần Dương cảm thấy đau đầu.

Đứa trẻ này không biết mình là ai, không biết đây là đâu, cũng không biết vì sao mình lại tới nơi này, không biết gì cả...

Đứa trẻ ngồi ở dưới đất, vẻ mặt mê man.

Tần Dương thần sắc phức tạp, do do dự dự, một hồi lâu sau, hắn cất tiếng thở dài yếu ớt.

"Tiểu gia hỏa, thực ra ngươi đã chết rồi, ngươi có nhớ không?"

"Ta đã chết rồi?" Cậu bé không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ hơi hơi há miệng, dường như có chút chợt hiểu ra.

Sau một nén nhang, cậu bé thần tình suy sụp, cúi đầu thì thào: "Ta hình như đã thật sự chết rồi, đã chết rất lâu rồi..."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần suy nghĩ xem ngươi tên là gì, ngươi muốn đi đâu là được." Tần Dương xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói lời an ủi, chỉ là cảm ứng thấy kỹ năng có thể kích hoạt, trong lòng có chút phức tạp.

Lúc trước, khi Trương Chính Nghĩa chết, kỹ năng không có phản ứng, về sau quả nhiên gặp lại được Trương Chính Nghĩa, vẫn không biết xấu hổ giống như trước đó, bản năng xu cát tị hung vẫn cao như vậy, lúc đó nhìn thấy Cừu quản sự đuổi theo hắn, tên chết tiệt này liền không chạy theo hắn nữa, đổi sang đuổi theo Bạch Ngọc Đường...

Mà lần này, đứa nhỏ này mặc dù không lộ khí tức, linh lực dao động rất yếu, nhiều nhất là Dưỡng khí tầng một tầng hai, nhưng chỉ vừa tiếp xúc đến, hắn liền cảm ứng được kỹ năng có thể kích hoạt.

Điều này nói rõ một vấn đề, đứa nhỏ này là người chết.

Một vong hồn đã quên mình chết rồi, cũng đã quên tên của mình, quên tất cả dĩ vãng, nhưng còn vì một mục đích không biết nào đó mà vẫn lang thang tại nơi đây.

Không, xác thực mà nói, vong hồn của đứa nhỏ này, có lẽ cũng đã tiêu tán, hiện tại chỉ là chấp niệm lúc sinh tiền quá mạnh mẽ, bản thân cũng có thần dị, cho nên mới có thể giống như mọt người còn sống bình thường, lang thang tại đây.

Thậm chí ngay cả quái vật trong đầm lầy cũng không có cách nào phân biệt được tiểu hài tử này còn sống hay chết.

"Nhớ được chút gì không?"

"Nhớ được một chút."

"Nói đi."

"Ta nhớ được ta muốn đi tìm mẫu thân và phụ thân của ta, nhưng ta đã quên tên của họ là gì, chỉ nhớ được mẫu thân của ta rất đẹp, phụ thân rất lợi hại." Đôi mắt cậu bé sáng ngời, dường như cũng không đau khổ với việc mình đã chết rồi.

"Nếu là nói như vậy, rất khó tìm được..." Tần Dương cất tiếng cười khổ, lời nói còn chưa có nói xong, thì đã bị ánh mắt trông mong của đứa trẻ đánh bại, cũng không có cách nào nói tiếp câu nói tiếp theo, hắn chỉ có thể trấn an: "Như vậy đi, ta sẽ tận lực tìm giúp ngươi, nhưng mà có thể tìm được hay không, lúc nào mới có thể tìm được, ta cũng không biết."

"Cảm tạ đại ca ca, tất cả nhờ cậy vào ngươi." Cậu bé cười híp mắt, cười vui vẻ đến nỗi con mắt như trăng lưỡi liềm, đưa tay đặt vào trong tay Tần Dương, tựa như giao hoàn toàn mong đợi của mình cho Tần Dương.

Đột nhiên, biến dị nổi lên.

Bàn tay mũm mĩm của đứa trẻ im hơi lặng tiếng mà tan đi, hóa thành bạch cốt trắng hếu, quần áo mặc trên người cũng tiêu tan theo gió, hóa thành hư ảo.

"Đại ca ca, nhờ ca." Cậu bé không có ngạc nhiên với sự biến hóa của mình, ánh mắt ngây thơ đó vào giờ phút này chợt trở nên sáng ngời trong trẻo hơn hết: "Ta là Bảo Ngọc, cha ta là Ngô Tất An, thỉnh ngươi đưa ta trở về."

Nói xong một câu cuối cùng, đứa trẻ mũm mĩm im hơi lặng tiếng mà hóa thành một bộ bạch cốt trắng hếu, bạch cốt đã ngọc hóa, chạm đến giống như noãn ngọc, trên xương cốt còn đan xen rất nhiều Đạo văn màu tím, giống như thiên nhiên hình thành, tràn đầy vẻ đẹp hài hòa, tự nhiên.

Nhìn kỹ, trong những Đạo văn nhìn như đơn giản đó có ẩn chứa huyền ảo vô cùng, giống như vân như vụ, cũng giống như kinh mạch đại địa, giống như sấm sét hào hùng, tựa như lý lẽ của thiên địa, tất cả đều ẩn chứa tại trong những đường nét hoa văn đơn giản này. Nhưng mà chỉ nhìn nhiều mấy lần, Tần Dương liền cảm thấy choáng váng, thần hồn bất ổn, hắn hoảng sợ vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn nữa.

Sau khi từ bỏ quan sát những Đạo văn huyền ảo này, Tần Dương mới bắt đầu chú ý tới thứ khác.

Bộ hài cốt này thoáng nhìn giống như con người, nhưng trên thân lại hơi có chút không giống, cột sống của nó vậy mà lại có ba mươi sáu đốt xương sống.

Ngay cả là trẻ nhỏ, khi bộ phận xương cùng và xương cụt chưa dung hợp thành một khối, nhiều nhất cũng chỉ ba mươi ba đốt.

Trong khi đó, cột sống của đứa trẻ này, xương cùng đã dung hợp thành một khối, xương cụt cũng đã dung hợp thành một khối, bỏ qua hai đốt xương này, cột sống của người trưởng thành chỉ có hai mươi đốt, đứa nhỏ này lại nhiều hơn tới mười đốt xương, tám đốt phân bố tại vị trí cột sống, cột sống ngực, cột sống thắt lưng, còn lại hai đốt, nằm tại xương cụt.

Kiểm tra kỹ càng hơn, tiếp tục phát hiện thấy xương sườn đứa nhỏ này nhiều hơn người bình thường một đôi...

Hơn nữa trên xương sọ còn có những vết xước rất khó nhận ra, sau khi so sánh, hắn đoán rằng tất cả những vết xước này đều là dấu răng, toàn bộ đều là do quái vật trong đầm lưu lại.

Những dấu vết rất nhỏ này, có mới có cũ, đã không tính ra được bị trải qua bao nhiêu lần rồi.

Nhìn những dấu vết này, Tần Dương nhịn không được trong lòng xót xa, sờ sờ đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ này sợ rằng đã lang thang lòng vòng tại đây không biết bao nhiêu năm, không biết đã bị đám quái vật kia kéo xuống nước bao nhiêu lần rồi, chắc hẳn là những con quái vật đó phát hiện thấy đứa nhỏ này đã chết, sọ não lại cứng cực kỳ, cho nên mới không thèm chú ý nhiều nữa.

Chỉ là, những con quái vật này không đủ chỉ số thông minh, vì vậy vẫn nhiều lần bị đứa nhỏ này thu hút tới.

"Ngươi cũng đừng lang thang nữa, cho dù có tiếp tục lang thang ở nơi đây thêm một vạn năm, mười vạn năm nữa cũng không có hi vọng, ngủ yên đi, nếu là ta có thể sống sót rời đi nơi này, ta sẽ mang theo di thể của ngươi, ra bên ngoài giúp ngươi đi tìm phụ thân ngươi, đưa ngươi về nhà." Tần Dương thở dài yếu ớt, đứa nhỏ này có lẽ đã lang thang trong bí cảnh này mấy nghìn năm.

Đáng tiếc bí cảnh này bị phong bế, nó cứ đi loanh quanh một cách vô thức như vậy, có đi mười vạn năm nữa cũng không có kết quả.

Đối với một đứa nhỏ đơn thuần như nó, điều này thật quá tàn nhẫn...

Nếu cứ tiếp tục ở tại nơi đây, Tần Dương đã có thể dự đoán được kết cục cuối cùng của nó, tất nhiên là triệt để tiêu tan vô tung vô ảnh, khi đó, không chỉ quên hết chuyện quá khứ, mà ngay cả một tia chấp niệm cuối cùng cũng không thể nào tồn tại.

Hãy để cho nó ngủ yên đi...

Nếu như mình có thể đi ra ngoài, ít nhất còn có chút hi vọng.

Nghĩ đến đây, Tần Dương chậm rãi vận chuyển kỹ năng, trên bàn tay phải bay ra một cái bàn tay hư huyễn, chụp về phía hài cốt đứa nhỏ.

Tức thì, trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang chói mắt, thiếu một chút lóa mù con mắt Tần Dương.

"Mẹ nó, chuyện gì vậy?"

Trong bàn tay hư huyễn đó, hào quang chói mắt, càng ngày càng chói mắt, nhưng mà hắn lại chậm chạp không có nhặt thành công.

Giống như thứ hắn nhặt lần này nặng tựa ngàn cân, trong lúc nhất thời căn bản không cầm lên được.

Bàn tay chậm rãi giơ lên, hào quang bên trong chói mắt khiến Tần Dương không mở mắt ra được, chỉ có thể tiếp tục nỗ lực kiên trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK