Tần Dương nhìn phía xa vời, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, nhìn một phần mà biết toàn bộ, có thể có được cảnh tượng như thế, cho dù không bằng ba Thánh tông Hồ Lương thì cũng chênh lệch không nhiều, thảo nào lão nhân có cừu oán với nhiều người như vậy mà vẫn có thể sống được rất tốt, suốt ngày hả hê...
Giường mây chậm rãi trôi đi, càng ngày càng nhiều cảnh sắc hiện ra trong mắt, núi non nguy nga trùng điệp, liên miên không dứt, giống như là những con Cầu long chiếm giữ trên mặt đất, trong đó cây cối rậm rạp, hoặc xanh hoặc đỏ, muôn màu muôn vẻ, rất nhiều chủng loại, trong rừng mơ hồ có thể thấy quần thú giấu mình, thú gầm chim hót, âm thanh văng vẳng bên tai.
Chỉ vừa mới đến bên ngoài, tức thì cảm nhận được một luồng sinh cơ bừng bừng ập vào mặt.
Nơi đây cách sơn môn còn khá xa, nhưng núi non thanh tú, sản vật phong phú đã hơn xa Tam Sơn bên ngoài Thanh Lâm thành, hơn nữa, nơi đây không chỉ là ba dãy núi, mà là từng dãy núi non vắt ngang đại địa, ngắn cũng khoảng một trăm dặm, dài thì tung hoành ngàn dặm xa.
Giữa những dãy núi non này là san sát thành trì, giống như các quân cờ, rải rác đan xen có trật tự, lọt thỏm ở giữa là những thủy mạch uốn lượn, giống như một cái lưới lớn, liên kết tất cả các thành trì lại với nhau.
Một đường bay đi tới, trong khoảng năm trăm dặm, tùy tiện đếm sơ sơ, vậy mà lại có đến gần trăm thành trì, Tần Dương không khỏi âm thầm kinh hãi, có thể tại trong phạm vi nhỏ như vậy, nuôi sống gần trăm thành trì, sản vật nơi đây phong phú, thổ địa màu mỡ, e rằng vượt xa mình tưởng tượng.
Hơn nữa, đây mới chỉ là những gì thấy được trên đường bay tới, nếu tính thêm cả những phương hướng khác của tông môn, tính toán sơ sơ, từ tông môn lan tỏa ra trong phương viên ngàn dặm, có lẽ số lượng dân cư phải vượt quá trăm triệu.
Còn có một điểm quan trọng nhất, dám bố trí nhiều dân cư như vậy ở khu vực gần tông môn như thế, sức lực của tông môn không chỉ là đủ một cách bình thường, nếu không phải là tự tin không dám có ai đến đây công kích, chính là tự tin có thể chống địch tại ngoài ngàn dặm.
Bất kể là nguyên nhân gì, đều cho thấy rõ một chuyện, thực lực của tông môn không phải cường đại một cách bình thường!
"Từ những thành trì phàm nhân này, tiếp tục tiến về phía trước ba trăm dặm, các thành trì sau đó đều do tu sĩ kiểm soát, bên trong đó cửa hàng san sát. Trong bán kính vạn dặm, có sản xuất đầy đủ các loại tài nguyên. Dù cho không có thì cũng có thương đội đưa tài nguyên từ địa phương khác đến đây trao đổi. Vượt qua những thành trì tu sĩ này, chính là vị trí sơn môn. Nhẩm tính thời gian, ta đã ra ngoài được một khoảng thời gian rồi, cũng không biết tình hình trong tông hiện tại thế nào..." Lão đầu nhìn về phái xa, trong giọng nói có sự khẩn trương khi trở về nhà...
Tần Dương gật gật đầu, trên mặt cũng sinh ra một tia mong đợi, nếu như đã bái sư, Tông môn tự nhiên là càng mạnh càng tốt, phía dưới đại thụ nhiều bóng mát, trước đây đã cảm nhận được rồi...
Mấy ngày trước đây, khi hắn thiếu một chút bị đại chùy đứt cán nện chết, nếu không phải những tu sĩ đi qua đi lại kia biết được mình còn có một trưởng bối tại đó, tám chín phần mười họ sẽ không dễ nói chuyện như vậy...
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tần Dương cũng nhìn thấy càng thêm rõ ràng, cảm nhận cũng rõ ràng hơn.
Cột sáng hắn nhìn thấy lúc trước, không phải là thần quang của sơn môn xông ngút tận trời, mà là bị người bày ra đại trận kinh thế, xé toạc vòm trời từ trên xuống, mặt trời chói chang chiếu xuống quang huy xán lạn, tinh hoa từ mặt trời buông xuống, sau đó giống như là biến thành hơi mây kéo dài, sau đó tụ lại tạo thành những cơn mưa ánh sáng dày đặc đổ xuống.
Cơn mưa ánh sáng rả rích không ngừng, mắt thường có thể nhìn thấy, từ trong sơn môn không ngừng có linh khí tràn ra, tựa như là hơi nước bốc lên mờ mịt, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
"Đây là?" Tần Dương trợn to hai mắt, lần này hắn thật sự rất chấn động, linh khí nồng đậm đến mức tràn ra phía ngoài sao?
"Đây là thần uy của Tụ Linh pháp trận, cướp đoạt tinh hoa nhật nguyệt, tinh huy chu thiên, chuyển hóa nó thành linh khí đại biểu cho vạn vật sinh cơ, suốt năm không ngừng nghỉ. Không chỉ có thể cung cấp cho tu sĩ tu luyện, phần dư ra cũng có thể nuôi dưỡng trở lại thiên địa. Cứ như thế, sinh cơ một vùng thiên địa này không những không bị tiêu hao, trái lại sẽ càng ngày càng mạnh, chưa nói tới việc tài nguyên được dựng dục ra cuồn cuộn không dứt, điều này còn có khả năng dựng dục ra được bảo vật mạnh mẽ. Sinh sống lâu dài trong hoàn cảnh này, thiên tư của thế hệ sau cũng sẽ mạnh mẽ dần lên từ đời này sang đời khác."
"Ách, Tụ Linh pháp trận không phải là tụ tập linh khí xung quanh sao?"
"Hừ, không học vấn không nghề nghiệp! Đó gọi là Đoạt Linh pháp trận. Chỉ có loại người ánh mắt thiển cận mới sẽ tiêu hao tiềm lực một nơi tùy tiện như thế. Đại phái chân chính, tất cả đều bày ra Tụ Linh pháp trận. Có như vậy, căn cơ của môn phái mới càng ngày càng mạnh, như thế mới có thể truyền thừa lâu dài. Đó chính là cơ sở, là nền tảng!"
"Thì ra là thế..." Tần Dương không khỏi thán phục, đại phái quả thực không giống thường, chỉ với một điểm này là có thể thấy được sự chênh lệch nền tảng giữa các môn các phái.
Nếu Vô Lượng đạo viện cũng có cơ sở như vậy, bọn họ hoàn toàn không cần phải dời đi, nhiều nhất là mấy chục năm, nơi đó sẽ hoàn toàn khôi phục.
Đương nhiên, nếu bọn họ có nền tảng như vậy, Ma Thạch thánh tông cũng sẽ không làm ra trò phát rồ như thế, dọn sạch các sơn mạch trước môn phái bọn họ đem đi...
Tần Dương nhìn không xuể, không ngừng quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng hắn có chút tiếc nuối, khi đã đến gần lại nhìn không thấy bên trong, không biết là bởi vì sương mù do đại trận tạo ra bao phủ, hay là vì linh khí quá mức nồng đậm, hóa thành linh khí mờ mịt che lấp...
Không thể nhìn thấy được gì bên trong Sơn môn, chỉ có thể mơ hồ nhận thấy, trong sương mù có đại kinh khủng, khi đi vào chắc chắn phải chết, hơn nữa, không biết có thứ gì đó ở trong không trung, gây ra cảm giác nguy hiểm còn mạnh hơn mấy lần so với trong sương mù.
Tuy rằng tò mò muốn chết, Tần Dương vẫn im lặng kiềm chế lại lòng hiếu kỳ của mình, không thể so trận pháp với con người, không thể nói lý lẽ với nó, gặp phải nguy hiểm là chắc chắn phải chết.
"Đi thôi, ta đi ra ngoài một vòng, không biết trong tông có thay đổi gì hay không." Lão nhân một tay nắm vai Tần Dương, từ trong đám mây nhảy xuống, bước tới một bước, liền chìm vào trong âm ảnh thế giới.
Mới đi tới không bao lâu, trongmắt Tần Dương hiện lên nét nghi hoặc, phương hướng có vẻ không đúng a, vị trí sơn môn dường như không phải phía này, lẽ nào mình đã nhìn lầm?
Ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất, nhìn thấy lão nhân dẫn theo mình tiến vào trong sương mù, Tần Dương liền bỏ đi sự nghi hoặc này, thở dài có thể là mình đã thật sự nhìn lầm, nói không chừng đây cũng là hiệu quả của đại trận hộ sơn, nhãn lực của mình không đủ, nhìn không thấu mà thôi...
Đi được một hồi, trong lòng Tần Dương bùng lên tiếng chuông báo động, cả người ớn lạnh, tầng tầng lông tơ dựng đứng cả lên, mồ hôi không ngừng hiện lên.
Cho dù đang hành tẩu tại trong thế giới âm ảnh, hắn vẫn cảm nhận được một mối nguy hiểm thật lớn lan tràn khắp cơ thể, dường như chỉ cần hơi có sơ ý, lập tức sẽ phải hứng chịu một đòn chí mạng.
Thân thể Tần Dương cứng ngắc, không dám tùy tiện nhúc nhích, mặc cho lão nhân xách mình đi tới trước, con mắt không ngừng xoay chuyển quét nhìn bên ngoài.
Nhìn bên ngoài, cây cối xanh tươi, sinh cơ bừng bừng, khi vận chuyển chân nguyên lên hai mắt để nhìn kỹ, nhìn thấy vô số đạo văn trải rộng trong thiên địa, trên những cây cối đó đều có Đạo văn, Phù văn đan xen dày đặc chi chít, toàn bộ thiên địa, dường như được những tấm lưới lớn vô hình bao phủ, giữ những tầng thần quang lưu chuyển, giấu giếm hung hiểm khó tả, có xu thế rút dây động rừng.
Đây đây phải là sơn môn gì đó, mà là một nơi hung trận tuyệt thế, từng bước sát cơ!
Tần Dương kinh hãi run rẩy, chỉ nhìn một hồi liền cảm thấy hai mắt cay xè, đầu óc choáng váng, hắn vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều.
Hung trận tuyệt thế được xây dựng từ những Đạo văn, Phù văn này, quá mức phức tạp, huyền ảo thâm sâu, không phải hắn có thể tìm hiểu được.
Sau một lát, khi mở mắt ra lại lần nữa, hắn vẫn nhìn thấy lão nhân hành tẩu tại trong hung trận, giống như đang đi trong màn đao bóng kiếm...
Tần Dương trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lúc này hắn không dám hỏi nhiều, rất sợ khiến cho lão nhân phân tâm...
Trụ sở Tông môn cần phải bày ra hung hiểm như vậy sao? Hơn nữa, mình về môn phái mình, cần phải dùng tới Lăng Hư Đạc Bộ ư?
Hay là, đây là quy định đặc biệt của Tông môn?