Tốc độ của Yêu hổ mặc dù nhanh, nhưng trong tình hình như vậy, nó tự nhiên vẫn bị ảnh hưởng.
Thế lửa càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ, yêu hổ hơi chút do dự rồi xoay người đi vòng sang một bên.
Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Tần Dương âm thầm thở phào ra một hơi. Theo lý thuyết, với thực lực của con yêu hổ này, vùng biển lửa như vậy không gây ra mối đe dọa gì lớn cho nó, chỉ là thiên tính nó vốn như thế, nó vẫn là tìm cách tránh ra.
Điều này không khác lắm với dự tính của hắn, nơi đây ít nhất mấy nghìn năm cũng không có người nào tới, yêu quái nơi này e rằng cũng chưa từng nhìn thấy tình huống như vậy.
Mình chính là loại bản lĩnh thấp kém, không còn cách nào...
Cũng chỉ biết bắt nạt một con yêu hổ quê mùa mà thôi...
Tuy nhiên, loại phương pháp này không kéo dài được bao lâu.
"Tần sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết chắc rồi..." Tiểu mập mạp sắc mặt trắng bệch, thái dương rịn mồ hôi, nhỏ giọt xuống...
Chênh lệch quá lớn, con Yêu hổ này cao hơn bọn hắn hai đại cảnh giới, nếu không phải con Yêu hổ này quê mùa không có kiến thức gì, hành động hoàn toàn dựa vào bản năng và thiên phú, e rằng bọn hắn đã chết từ lâu rồi...
"Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi rồi nói sau."
Theo rừng rậm xông tới phía trước, cây cối xung quanh bắt đầu chậm rãi thay đổi diện mạo, những thân cây cao vút chậm rãi ít đi, không còn, thay vào đó là vùng cây giống như cây đa. Thân cây không cao, trên thân cây rũ xuống những sợi rễ dài, rễ cây đan xen dày đặc chi chít trên mặt đầy.
Grừ...
Một tiếng gầm rống vang lên, phía sau cuồn cuộn cuồng phong, xô núi nhổ cây, yêu phong ầm ầm tràn đến, chưa nhìn thấy tung tích của Yêu hổ bọn hắn đã bị cơn yêu phong này thổi qua đau rát gương mặt, gió lạnh băng sương lẫm liệt vù vù ập tới, da mặt bọn hắn như sắp bị lột bỏ...
"Chạy vào bên trong!"
Tần Dương cất tiếng hô to, hắn rút ra từ trong túi trữ vật một tấm phù triện bao phủ quầng sáng, ánh sáng nhu hòa, giống như có màn nước chảy, róc rách chuyển động.
Khi Tần Dương kích phát phù triện, bên tai liền vang lên những âm thanh nước nhỏ giọt xuống tí tách, những giọt mưa nho nhỏ chậm rãi rơi xuống.
Phù triện hóa thành một luồng sáng rồi tiên tán, tiếp đó có thủy khí linh khí nhanh chóng hội tụ trên rừng cây, trong thời gian hai ba nhịp thở ngắn ngủi, một vùng mây đen che phủ phạm vi vài dặm xuất hiện trên rừng cây.
Trong lúc im hơi lặng tiếng, những hạt mưa nhỏ lốm đốm đột nhiên hóa thành mưa to tầm tả, màn mưa rơi xuống, yêu phong thổi trong không khí dường như đã bị màn mưa làm cho yếu đi hơn phân nửa.
Linh khí bốc hơi, sương mù mịt mờ, cây cối nặng nề tử khí ở xung quanh được linh vũ vẩy vào, giống như tỉnh dậy, vươn lên khỏi lòng đất với sức sống mạnh liệt, theo linh vũ càng lúc càng lớn, sinh cơ toát ra càng ngày càng mạnh...
"Tần sư huynh, là Tiểu vân vũ phù sao?" Tiểu mập mạp mở to đôi mắt, môi run rẩy, trong mắt mới toát ra một chút niềm vui, thoáng qua liền biến thành tuyệt vọng...
Thoạt nhìn thế trận lớn như vậy, tưởng rằng là một loại phù triện gì đó mạnh mẽ, hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà lại là một tấm Tiểu Vân Vũ phù vốn dùng để chăm sóc Linh điền...
Đúng lúc này, trong cơn mưa to rầm rầm có một bóng đen vọt tới, móng vuốt xòe ra như quạt lá cọ, quất tới trên người tiểu mập mạp đang mặt đầy tuyệt vọng.
Bộp...
Tiểu mập mạp kêu lên thảm thiết, thân hình bay ngược ra sau, liên tục đụng gãy hai cây đa, rồi mới chậm rãi trượt xuống tử trên thân cây đa cuối cùng.
"Trương sư đệ!"
Tần Dương cất tiếng thét kinh hãi, vẻ mặt trở nên rất khó coi, thân thể tiểu mập mạp đầy máu tươi, rũ rượi tựa vào thân cây, không biết sinh tử, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, sức sống nhanh chóng biến mất...
Không kịp nhìn lâu, Yêu hổ đã đuổi tới từ phía sau.
Cuồng chạy chỉ được mấy chục nhịp thở, Yêu hổ ở phía sau đã càng ngày càng gần, chỉ vẻn vẹn là yêu phong vù vù thổi tới cũng đã khiến cho y phục của hắn bị cắt xén rách tơi tả, trên da xuất hiện những nết rạn nứt rất nhỏ, toàn bộ đều là do bị yêu phong thổi tới gây ra...
"Lấy được chỗ tốt mà không làm việc, ăn cơm rồi, còn ngủ ư! Giết chết Yêu hổ, ta lại cho ngươi thêm một lần Linh vũ! Nếu lão tử chết rồi, cái rắm ngươi cũng không chiếm được!" Tần Dương nổi giận gào lên.
Tức thì, trong rừng rậm sức sống bừng bừng này, sinh cơ đột nhiên vọt tăng, rễ cây đan xen lan tràn trên mặt đất tựa như sống lại, trong nháy mắt liền tựa như hóa thành vô số cự mãng thô to, túm tụm cuộn vào nhau, hóa thành những quả cầu cự mãng, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn quét đến.
Chỉ trong thoáng chốc, yêu hổ đã bị bao vây vào bên trong, rễ cây phía dưới mặt đất, rễ cây rũ xuống từ trên thân cây cũng bắt đầu nhúc nhích chuyển động, trên đỉnh đầu còn có cành cây tán cây hóa thành lưới lớn che phủ bầu trời.
Yêu hổ vừa sợ vừa giận, há mồm rống lên, yêu phong bùng lên, yêu khí xông lên trời, giống như là vô số lưỡi đao tề minh, cắt chém tất cả, những rễ cây, rễ rũ, cành nhánh vây công tới, tất cả đều bị trận yêu phong này biến thành bột mịn.
Đáng tiếc, tốc độ đánh phá của Yêu hổ nhanh, rễ cây từ phía sau vọt tới càng là phô thiên cái địa, mãi không ngừng nghỉ, cả khu rừng cây, trong giờ phút này đều giống như sống dậy.
Chiến đấu biến thành một cuộc chiến tiêu hao...
Và Tần Dương thì cũng bị một sợi rễ cây quấn chặt, buộc tại trên thân cây, đôi mắt dõi nhìn trận chiến đấu ở cách không xa.
Nửa giờ trôi qua, hắn nghe thấy trong vòng vây của vô số rễ cây vang lên tiếng Yêu hổ cất tiếng rên, rồi có tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng.
Không bao lâu sau, đám rễ cây bao bọc thành một quả cầu lớn đó tach ra, rút đi, bên trong là một bộ da hổ đen rách nát, đã mất đi vẻ óng ả, phủ trên một bộ xương khô...
Sau đó, trên thân cây trước mặt Tần Dương hiện lên một khuôn mặt già nua do vỏ cây tạo thành, nhìn chằm chằm Tần Dương.
"Ngươi buông ta ra, ta mới có thể làm cho ngươi thêm một đợt Linh vũ."
Khuôn mặt không chút động đậy, nhưng rễ cây trói chặt Tần Dương lại chậm rãi rút đi.
Tần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trước đây thực sự là không còn cách nào, đánh không lại còn Yêu hổ đó, trốn cũng không thoát, chỉ có thể chạy về bên này.
Trên bản đồ độ nét cao, tất cả đều vô cùng rõ ràng, sau khi phóng lớn lên, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng hướng của mỗi mỗi một cành cây, trong một vùng lớn cây đa nơi này, chỉ có một cây ở chính giữa là có một khuôn mặt người bên trên.
Nhìn thấy dấu hiệu này, Tần Dương liền biết, nơi đây có một Dong Thụ yêu, xúc tu che phủ phạm vi ít nhất mấy chục dặm.
Sau khi chạy trốn đến nơi đây, ngoại trừ cây đa ra, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không nhìn thấy, điểu thú tuyệt tích, côn trùng vô ảnh, hắn làm sao còn không biết, Thụ yêu này đã mạnh đến mức có thể thôn phệ tất cả linh khí và sinh cơ nơi đây, thế cho nên không thể không chìm vào ngủ say, để cho bản thân chậm rãi sinh trưởng, dựa vào thời gian để tích lũy tu vi.
Môt tấm pháp phù Thượng phẩm, Tiểu Vân Vũ phù, hội tụ linh lực thủy khí, Thụ yêu này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tỉnh dậy cũng là chuyện tất nhiên.
Hiện tại xem ra, với Thụ yêu này, ít nhất vẫn có cơ hội để đàm phán...
Sau khi rơi xuống, Tần Dương lập tức lấy ra hơn mười tấm Tiểu Vân Vũ phù, kích phát toàn bộ rồi ném ra ngoài, pháp phù thượng phẩm chỉ có một tấm lúc trước, trung phẩm thì có không ít...
Theo mưa phùn rơi xuống, trên khuôn mặt của Thụ yêu cuối cùng xuất hiện một chút thay đổi, dường như rất sảng khoái...
Đến khi linh vũ tiêu tan, khuôn mặt Thụ yêu liền tiếp tục không biểu cảm nhìn chằm chằm Tần Dương.
"Tiền bối, giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành rồi. Trong tay ta cũng không còn vật liệu nữa. Lần sau tới đây, sẽ chuẩn bị cho ngươi nhiều một chút, được chứ?"
Thụ yêu không nói một lời, rễ cây ngăn cản đường đi của Tần Dương, tiếp tục mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào hắn...
Sắc mặt Tần Dương tức thì đen như đáy nồi...