Trong hai quầng sáng giữa không trung bỗng nhiên truyền ra tiếng quát lớn vừa kinh vừa giận: "Trúng kế rồi!"
Thần quang bùng lên, hóa thành cầu ánh sáng bám theo sát Đa Bảo Thiên Luân, truy đuổi vào trong hư không đen kịt.
Chỉ trong một nhịp thở sau đó, lại thấy hai quang đoàn bay ra hư không, lơ lửng trên cao, không tiếp tục truy đuổi nữa, yên lặng nhìn xem lỗ thủng trên bầu trời chậm rãi khép lại...
"Một đời thiên kiêu, quả nhiên là kinh tài tuyệt diễm, hồi đó bất ngờ ngã xuống, nhưng vẫn có thể sắp đặt được chuẩn bị như thế, bọn ta bại không oan uổng." Một tiếng thở dài cất lên, giọng điệu cực kỳ phức tạp, vừa có tiếc nuối, vừa có kính nể.
"Lão thất phu, ngươi dù sao vẫn được không ít pháp bảo, có còn hơn không. Bản tông lần này lỗ lớn rồi, Hạo Dương bảo chung cũng bị tàn niệm cảu Tử Tiêu đạo quân tế ra nhục thân, cưỡng ép đâm thủng một lỗ lớn, không biết khi nào mới có thể chữa trị được. Lỗ lớn a, thực sự là lỗ lớn rồi a..."
Một người ẩn thân trong quang đoàn khác, giọng điệu có chút tức tức giận và ấm ức, bỏ lại một câu nói rồi hóa thành một luồn sáng, ngay lập tức liền biến mất.
"Ai, tính sai, tính sai rồi..." Lại một tiếng than thở cất lên, một quang đoàn khác cũng biến mất sau đó...
...
Cách nơi này mấy trăm dặm, trong mắt lão nhân lấp léo thần quang, vẻ mặt cảnh giác, lôi kéo Tần Dương ẩn thân trong âm ảnh thế giới, toàn thân lưu chuyển một tầng quầng sáng, giống như chuẩn bị sẵn sàng toàn lực bùng phát...
"Tiền bối, lại là có cừu oán sao?" Tần Dương có phần thấp thỏm, âm thầm chửi rủa, Đạo môn của lão nhân này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người? Cùng ba Thánh tông, không phải có tân cừu thì chính là cựu hận...
Tên tuổi môn phái nghe thật khí phái, nhưng trước đây chưa từng nghe tới, tám chín phần mười là một trong những môn phái không thần phục dưới ba Thánh tông, hơn nữa còn có xung đột không nhỏ, nếu không, lão già này cần gì phải vừa nhìn thấy hai vị cường giả thần uy hiển hách này xuất hiện, liền giống như chim sợ cành cong, đã ở trong thế giới âm ảnh vậy mà vẫn không dám có động tác...
Đợi cho hai vị cường giả kia rời đi được một lát, lão nhân mới im ắng thở phào nhẹ nhõm, bộp, vỗ một cú vào đầu Tần Dương, mặt sụ xuống, nói: "Lão phu không có kết thù kết hận gì với người ta, bình thường vẫn rất nhiệt tình vì lợi ích chung, thích giúp đỡ người khác, nhưng người ta lại không giống được như lão phu. Lần này lão phu có thu hoạch không nhỏ, ai biết hai tên già bất tử đó, sau khi thất bại thì có đoạt bảo vật của lão phu hay không chứ..."
"Ha hả..." Tần Dương ngoài cười nhưng trong cười không nổi. Hắn thực sự làm biếng vạch trần những lời giải thích qua loa, lấy lệ này...
Hiện tại trong đầu hắn chỉ suy nghĩ về những lời Tử Tiêu đạo quân rót vào trong đầu hắn khi Đa Bảo Thiên Luân biến mất...
Đại ý là...
Lão tử đã giày vò tại nơi này lâu như vậy, nếu như tên tiểu súc sinh Táng Hải đạo quân kia còn sống, không thể không biết, hắn chắc chắn cũng có đủ thời gian chạy tới đây bóp nát lão tử thành tro bụi, nhưng đến bây giờ vẫn không thấy chút phản ứng nào, chỉ có một khả năng, tên tiểu súc sinh Táng Hải đạo quân đó đã chết rồi. Hồi đó hắn không bằng lão tử, chết đi cũng bị lão tử lôi theo chôn cùng, hơn nữa chết còn triệt để hơn cả lão tử. Tiểu tử ngươi đã đụng đại vận rồi, nhanh đi đập vỡ mộ hắn, xốc nắp quan tài hắn lên, 《 Táng Hải bí điển 》 đang chờ ngươi đó...
Tần Dương nghe được lời này, trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí còn có phần muốn cười...
Đào mộ một người Phong hào Đạo quân sao, có bị điên cũng sẽ không lựa chọn cách chết này, nếu là trước đây hắn còn có khả năng sinh ra chút ý nghĩ này, bây giờ ư...
Trong lòng thầm chửi mẹ nó...
Thế giới này thực sự là quá đáng sợ, mạnh đến trình độ Phong hào Đạo quân này, chết rồi vẫn không chết triệt để, còn tìm thi thể cái rắm.
Thật sự cho rằng mình ngốc nha...
Một người đã chết, chỉ dùng một đầu ngón tay liền rất dễ dàng đâm thủng bảo vật trấn phái của Huyền Thiên thánh tông...
Muốn mình đi đào một của một Phong hào Đạo quân khác ư, chuyện này không buồn cười chút nào.
Sau khi nghe được một câu nói cuối cùng của Tử Tiêu đạo quân, Tần Dương chỉ có một ý nghĩ, mình đã an toàn hơn nhiều rồi...
"Tử Tiêu đạo quân quả thực là thiên kiêu một thế, ngay cả lão phu cũng không nghĩ đến..." Lão nhân lắc lắc đầu, nhìn lỗ thủng trên bầu trời phía xa đang chậm rãi khép lại, cất lời cảm khái.
"Cái gì?" Tần Dương lấy lại tinh thần, sửng sốt nhìn lão nhân.
"Trước đây ta còn cho rằng Đa Bảo Thiên Luân muốn vượt hư không, trốn vào thâm không, nếu như muốn bỏ chạy, đây là cách tốt nhất, đâu ngờ được, hắn không phải vì vượt hư không rời đi, mà là để đụng vỡ vòm trời, phá tan hư không. Trước đây có rất nhiều pháp bảo rơi xuống, chính là vì Đa Bảo Thiên Luân va chạm vào vòm trời, gây tổn hại đến Đa Bảo Thiên Luân mà gây ra. Chỉ dựa vào bản thân Đa Bảo Thiên Luân, khẳng định không thể làm được, lão phu cũng không nghĩ theo hướng này..."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Lão phu thấy ngươi không phải là thành thật, mà là thành thật ngu ngốc. Hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, cố ý dồn hai Thánh tông tới chân tường, khiến cho cao thủ tuyệt đỉnh thực sự của hai Thánh tông xuất thủ, sau đó mượn nhờ lực lượng của hai vị đó hợp với thần uy của Đa Bảo Thiên Luân, liên thủ một kích, từ đó mới đánh vỡ được vòm trời, phá tan hư không, Đa Bảo Thiên Luân thì thừa dịp này trốn vào hư không, biến mất."
"Nghe không hiểu..." Tần Dương cất tiếng cười gượng, vẫn không rõ...
"Hừ, số người có thể nhìn hiểu chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi, ngươi không hiểu mới là bình thường." Lần này, lão nhân không mắng Tần Dương, vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt đắc ý: "Đụng vỡ vòm trời, phá tan hư không, sau đó liền rời khỏi vùng thế giới này, trốn vào hư không vô tận, từ cổ chí kim, có biết bao kẻ mạnh muốn dò xét hư không vô tận, nhưng cho dù mạnh đến thế nào, tất cả đều lạc lối trong đó, vĩnh viễn không thể trở về. Tử Tiêu đạo quân đã chết, hắn không quan tâm có bị lạc hay không, nhưng hai người kia lại không có lá gan để truy đuổi..."
Lão nhân lắc lắc đầu, chậm rãi nói, trên mặt đầy vẻ kính nể.
"Nói đến, giờ phút này cũng không có được mấy người có thể xem thấu mấu chốt trong đó. Trước lúc sự việc xảy ra, không có ai nghĩ đến điểm này. Hơn nữa, nếu không phải ở tại nơi này mà đổi một nơi khác, cho dù có hai vị bị trúng kế kia hỗ trợ, cũng không thể dễ dàng đánh vỡ vòm trời, phá tan hư không như thế."
Nói đến đây, trên mặt lão nhân hiện lên vẻ đắc ý, liếc Tần Dương một cái.
"Xin tiền bối chỉ giáo." Tần Dương có phần chịu không nổi, làm sao không nhận ra được lão nhân này đang khoe khoang, cần có một vai diễn phụ...
"Những bí mật này, nếu không có truyền thừa lâu dài của Đạo môn ta, người bình thường là không thể biết được. Nói cho tiểu tử ngươi biết, coi như ngươi đụng đại vận. Ngươi có biết chỗ chúng ta đây gọi là gì không?"
"Hồ Lương."
"Không sai, nơi này của chúng ta gọi là Hồ Lương. Nhưng phàm nhân sống tại nơi đây, có rất ít người biết được, nơi này chẳng qua chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi. Tương truyền, tại thời kỳ Thượng cổ cách đây mấy kỷ nguyên trước, đó là thời đại rực rỡ nhất, cường giả như mây, thần sơn thần đảo vô số, trong đó có một tòa thần đảo tên là Hồ Lương, chính là mấu chốt kết nối những thần sơn thần đảo khác, về sau không biết vì sao, lại bị đánh vỡ thành vô số khối, một khối trong đó rơi xuống nơi này, chính là Hồ Lương đảo hiện tại."
"Thật vậy chăng?"
"Lão phu làm sao biết được? Nhưng bí mật được lưu truyền lại là nói như thế, có mức độ tin cậy nhất định. Dù sao khu vực dưới chân này, chính là Thông Cù châu, một trong mười ba châu Hồ Lương, mấy vạn năm trước, chính là một trong những bến cảng quan trọng thông tới giới khác, được xưng là thông tới mọi nơi. Bầu trời nơi này yếu ớt, không cần quá nhiều lực lượng để phá vỡ vòm trời. Xem ra, hồi đó Tử Tiêu đạo quân lựa chọn táng thân nơi này, cũng là chuẩn bị sẵn bởi vì nguyên nhân này."