"Xảy ra chuyện lớn rồi..."
Tần Dương toát mồ hôi trán, áp lực tăng gấp bội, hai cuốn Mặc lục trong tay hoạt động bằng lực lượng chứa đựng bên trong chính nó, nên còn tạm được, không bị ảnh hưởng lớn.
Thượng Thanh Vân Tiêu dẫn lôi bí pháp, hắn chính là lấy lực bản thân để dẫn dắt lực lượng thiên địa, tại nơi đây liền triệt để không thể thi triển, hoàn toàn phế bỏ...
Lôi pháp từ trước đến nay đều là khắc tinh của mấy loại yêu quái quỷ quái như quỷ vật, tà vật, cương thi, uy năng nó phát huy ra vượt xa lực lượng vốn có của bản thân bí pháp bí thuật, hắn vốn định dùng Dẫn lôi bí pháp để đọ sức một cái, nhưng hiện tại...
Thực sự là sắp chết rồi...
Con Độc nhãn viên hầu cương thi này không hề có linh trí, chỉ có bản năng, nhưng lực lớn vô cùng, chưa nói tốc độ cực nhanh, thân thể e là cũng cứng như tinh cương, không dễ dàng gây tổn hại, nếu không có phương pháp khắc chế, tu sĩ Trúc cơ tuyệt không thể là đối thủ của nó.
Hơn nữa, tiếp tục chạy như thế này cũng không phải là cách, nhiều nhất là mười mấy lần hô hấp liền sẽ bị đuổi theo...
"Grừ..."
Âm thanh gầm gừ nặng nề vang lên, Viên hầu cương thi nhe răng nhếch miệng, mặt đầy dữ tợn, trong con mắt đen thui duy nhất của nó lấp loáng thần quang, nhắm lại mở ra liền có một luồng ô quang to cỡ cánh tay vụt lướt qua khoảng cách giữa hai người, rầm, một tiếng đánh lên trên quầng sáng phù văn...
Tần Dương rợn tóc gáy, tâm thần dao động, nghiêng lệch thân thể gần như theo bản năng, nhìn thấy quang mang phù văn bao phủ thân thể ầm ầm vỡ nát, quyển trục Mặc lục cũng biến thành bột mịn, luồng sáng màu đen lướt sát qua bên tai hắn, đánh lên trên vách tường phía xa xa...
Đạo văn phức tạp trên vách tường lưu chuyển, một tầng ánh sáng nhàn nhạt che phủ tại mặt ngoài vách tường, giằng co với ô quang trong một nhịp thở, sau khi ô quang tiêu tan, vách tường mới khôi phục lại bình thường...
"Đùa ta sao, thứ này cao lớn thô kệch, linh trí hoàn toàn không có, nhìn qua liền biết chỉ là pháo hôi, vậy mà còn biết tấn công tầm xa nữa sao?" Tần Dương khóe mắt giật giật, thiếu một chút hoảng sợ chảy nước tiểu.
Hắn vốn cho rằng quầng sáng phù văn còn có thể chống tiếp một đòn, nào ngờ chỉ trong chốc lát bị liền bị xuyên thủng, ngay cả bản thể của Mặc lục cũng không chịu nổi sức mạnh kinh khủng đó, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn.
Đã mất đi thủ đoạn phòng ngự lớn nhất, chỉ cần Viên hầu cương thi sờ đến mình một lần nữa, nó liền có thể cất tiếng hoan hô cười ha hả rồi...
Vừa cuồng chạy, Tần Dương vừa suy nghĩ rất nhanh, tìm kiếm phương pháp phá giải, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra được chút gì, thứ này không hề có chút linh trí nào, chỉ còn lại bản năng thuần túy, hoàn toàn không thể nói lý lẽ, cho dù là Bảo Ngọc đứng tại nơi này, tám chín phần mười cũng sẽ bị Viên hầu cương thi xé nát...
"Chỉ còn lại bản năng?" Đột nhiên, trong đầu Tần Dương lóe lên ý tưởng...
Nhìn thấy Viên hầu cương thi càng ngày càng gần, Tần Dương gần như theo bản năng, vô thức ném ra một vật.
Một cái bình ngọc được hắn ném ra ngoài, Viên hầu cương thi tiện tay vung một cái, đập vỡ bình ngọc, hơn mười viên đan dược ở bên trong utng tóe ra, viên hầu hít một hơi, há mồm hút vào, hơn mười viên đan dược liền bị nó nuốt hết.
Con viên hầu này còn biết ăn đan dược?
Một tia nghi hoặc lóe lên rồi biến mất, Tần Dương không kịp suy nghĩ nhiều, lại lấy ra một khối Âm mộc lượn lờ âm khí, ném ra.
Nó lại bị viên hầu há miệng nuốt chững.
Hắn lại ném ra một cây Linh dược lấy được tại trong Âm Hòe quỷ mộ, là Linh dược có nồng đậm âm khí, viên hầu không từ chối thứ nào, lại há miệng nuốt vào...
Thấy một màn như vậy, Tần Dương khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cất tiếng quát khẽ: "To xác, há mồm."
Vừa dứt lời, Tần Dương phất tay vung ra lượng lớn vật liệu, hầu hết đều là Linh dược, vật liệu cấp thấp mà hắn thuận tay lấy được trong những lần ngẫu nhiên ra vào Âm Hòe quỷ mộ.
Viên hầu cương thi vẫn như trước, há mồm hút vào, một đống đồ vật bay loạn bị nó một hơi hút hết vào trong bụng.
Chỉ là nó không nhìn thấy được, trong số đó có một cái hộp gỗ nhiễm âm khí khi bị quấy nhiễu hé ra một cái khe thì thấy có một tia ánh sáng lục mờ nhạt tỏa ra qua khe hở.
Trong trong nháy mắt, quanh thân Viên hầu cương thi dâng trào tử khí, gần như sôi trào, trong độc nhãn lấp lóe ô quang, một luồng ô quang nhoáng lên, bay thẳng đến hậu tâm Tần Dương.
Tần Dương đạp chân trên kim quang, dự đoán quỹ tích của ô quang, tránh né ô quang, chỉ mới bước lệch một bước này, Viên hầu cương thi lập tức kéo gần khoảng cách chỉ còn ba trượng.
"Rống..."
Viên hầu cương thi mặt đầy dữ tợn, gầm gừ liên tục, thi khí bên ngoài thân giống như là sương mù sôi trào, dâng trào, phóng lên cao, thi khí cuồn cuộn, quét ngang ra, khí thế cực kỳ đáng sợ.
Tần Dương đứng mũi chịu sào, bị thi khí quay cuồng xung kích, hất bay ra ngoài, bóng lưng Phật đà bên trong Huyết Lạt Ma càng thêm rõ ràng, Thiền âm văng vẳng, như có như không, truyền ra từ trong Huyết Lạt Ma, chống lại thi khí ăn mòn.
Ất Mộc tinh khí kết tinh ngậm dưới lưỡi, tràn ra Ất Mộc tinh khí nồng đậm lan ra toàn thân Tần Dương, đuổi đi thi khí nhập thể.
Liên tục lăn lộn mấy vòng, Tần Dương thình thịch nện lên trên vách tường, há mồm phun ra một mảng lớn huyết vụ, huyết vụ bay đầy khắp nơi, rồi trong nháy mắt khô kiệt tiêu tán. Ngay sau đó, sắc mặt Tần Dương xanh tím, thậm chí có răng nanh mọc ra khỏi miệng, trong mắt hiện lên tơ máu, hai tay móng tay mọc dài ra, đổi màu thành xanh đen...
Đây là biểu hiện của trúng thi độc...
Tần Dương bất chấp tình hình trong cơ thể, vội ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Viên hầu cương thi đứng tại nguyên chỗ, trạng thái tựa như điên cuồng, ô quang trong con mắt độc nhất phóng ra khắp nơi, thi khí trên người quay cuồng và tràn ra càng thêm kịch liệt.
"Grừ..."
Một tiếng gầm nhẹ giống như tiếng rên, động tác của Viên hầu cương thi càng ngày càng chậm, cho đến khi cứng tại nguyên chỗ, bên ngoài thân hiện lên một tầng sáng mờ nhạt, bùng lên phủ khắp toàn thân, chỉ một hai nhịp thở, Viên hầu cương thi liền hoàn toàn biến thành một pho tượng đất, đứng tại nguyên chỗ...
"Răng rắc..."
Mặt ngoài tượng đất xuất hiện một vết rạn nứt, một mầm cây non chui ra khỏi vết nứt, rồi giống như gây nên phản ứng dây chuyền, âm thanh răng rắc vang lên không dứt, từng mầm cây non xanh biếc phá vỡ khe nứt, chui ra goài.
Màu xanh biếc nhanh chóng bao phủ toàn thân tượng đất, bao phủ nó vào bên trong, từ xa xa nhìn tới, giống như một chậu cây tươi tốt vô cùng, mọc lộn xộn tại nơi đó.
"Rắc..."
Tượng đất hoàn toàn tan vỡ, tất cả cây xanh đều biến thành tro bụi, trong tro tàn, một viên Ất Mộc tinh khí kết tinh rơi xuống mặt đất, phát ra một tràng tiếng vang lanh canh giòn giã.
"Có một số thứ là không nên ăn bậy mới tốt..." Tần Dương tựa vào tường, thở phào ra một hơi, bắt đầu không ngừng thúc đẩy Huyết Lạt Ma và Ất Mộc tinh khí kết tinh, xua đuổi thi khí xâm lấn trong cơ thể, chữa trị thương tổn trong thân thể.
Sau một lát, Tần Dương há mồm phun ra, một cục máu đen thui toát ra mùi hôi tanh tưởi, rơi xuống mặt đất, vẻ mặt Tần Dương khôi phục lại bình thường, răng nanh co về, biến mất, móng tay xanh đen mọc dài ra cũng biến mất theo...
Đứng lên, nhặt lại viên Ất Mộc tinh khí kết tinh đã mờ nhạt đi không ít, Tần Dương tiếp tục cất bước tiến vào bên trong.
Khi lại rẽ sang một góc đường khác, vẻ mặt Tần Dương lập tức thay đổi.
Trên con đường phía trước, có năm con Viên hầu cương thi ngồi xổm tại đó, trên mái nhà bên cạnh, xuất hiện từng con từng con Viên hầu cương thi, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã bị ít nhất bốn năm mươi con Viên hầu cương thi bao vây, từng con Độc nhãn lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tần Dương.
Một tòa nhà ba tầng ở phía trước mở rộng cửa, một con quái vật một sừng trên trán, móng bò thân người, cao ba trượng, màu xanh đen từ bên trong đi ra, chỉ một bước đi, đã bộ lộ ra kh1i thế phô thiên cái địa, không khí đột nhiên ngưng đọng.
Trước mắt Tần Dương sinh ra hàng loạt ảo giác, nhìn thấy một con thanh ngưu một sừng cất bước đi đến, phía sau nó là biển máu cuồn cuộn sóng lớn, hóa thành sóng thần vạn trượng, vô số thi cốt chìm chìm nổi nổi tại trong biển máu, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào trong mũi, xông thẳng thần hồn...
Rồi chợt thấy hoa mắt, khi nhìn lại, toàn bộ ảo giác đều biến mất, con quái vật với khí thế đáng sợ đó đứng ở trung ương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương.
Tần Dương khó khăn nuốt nuốt nước miếng, thầm hô lần này mình là dữ nhiều lành ít, chỉ có thể liều mạng đánh nhau rồi!
"Đại ca, đừng động thủ, người mình."