Ba vệt sáng lướt trong không trung, rồi dường như phát hiện thấy Tần Dương, đang trên đường chợt chuyển đổi phương hướng, hạ xuống trước mặt Tần Dương.
Hào quang tán đi, ba người từ trong đó bước ra, người cầm đầu mày rậm mắt to, thái dương vút cao, tóc ngắn như con nhím, da hơi có chút ửng đỏ, sương máu nhàn nhạt nổi tại bên ngoài cơ thể, khi thở ra, không khí xung quanh dường như trở nên rất khô nóng.
Trong lòng Tần Dương hiện ra vẻ nghi hoặc, trường hợp này dường như là khí huyết quá mức thịnh vượng, sung túc tràn đầy, nhưng nếu kiểm soát hoàn hảo, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, tuy nhiên, người này mỗi động tác, mỗi hành động đều cử trọng nhược khinh, bước chân hạ xuống cũng không tung lên bụi bặm, rõ ràng là biểu hiện khả năng kiểm soát bản thân đã đến tình trạng tinh tế, nhập vi.
Hơn nữa, người này mặc dù đem tới cho hắn một tia uy hiếp, nhưng chưa đủ để khiến hắn phải cảm thấy chắc chắn phải chết, cho thấy người này đã vượt qua Trúc cơ, chính là một vị tu sĩ Tam nguyên.
Về phần hai người khác thì đều là Trúc cơ hậu kỳ, một vị nhìn đầu trâu mặt ngựa, không ăn trộm cũng giống như tặc, một người khác rất mập mạp, mặt treo nét cười mỉm, thoạt nhìn rất hiền lành. Hai người này đều không phải đi theo phương hướng luyện thể, mà là tu sĩ luyện khí bình thường.
Đa số các Tu sĩ, công pháp tu luyện đều là hấp thu linh khí, lớn mạnh Chân nguyên,vững chắc Đạo cơ, lực lượng tu luyện chính là chân nguyên. Còn thể tu thì có tương đối ít loại hình, bọn họ rèn luyện bản thân, lớn mạnh cơ thể, khí huyết thịnh vượng cực kỳ, Thể tu tu luyện thành công, bản thân chính là tất cả, căn bản không cần tới những pháp bảo thông thường để hỗ trợ, thân thể đã có thể so với pháp bảo.
Trước đây hắn luôn luôn cho rằng Ma Thạch thánh tông chính là môn phái Thể tu, không ngờ vậy mà còn có tu sĩ thông thường.
Sau một chút suy nghĩ, Tần Dương có phần chợt hiểu, đây là do mình suy nghĩ sai lệch rồi, tu sĩ phổ thông là đi con đường bình thường, thiên phú không cao cũng có thể nhập môn, về sau muốn tinh tiến, chỉ cần có tài nguyên, có công pháp, có thêm một chút ngộ tính, một chút cơ duyên, chưa chắc đã không thể đạt được thành tựu, có khối cường giả thiên phú không cao.
Còn Thể tu lại có chút cực đoan, dễ học khó tinh. Ngay cả là người thường không hề có thiên phú, nếu chịu nỗ lực khổ công cũng có thể nhập môn, nhưng để tăng cấp thì mức độ khó khăn lại gia tăng theo đường thẳng đứng, cảnh giới càng cao, càng khó tiến bộ hơn so với tu sĩ bình thường, hơn chín mươi phần trăm thể tu, ngay cả Trúc cơ cũng không thể đạt được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh đi làm cu-li kiếm sống, đào quặng mỏ gì gì đó...
Vì vậy, bất kỳ ai cảm thấy mình không có thiên phú Thể tu, mà muốn có thành tựu, tự nhiên sẽ không lựa chọn đi theo con đường luyện thể cực khổ này, mặc dù sau khi có thành tựu, Thể tu quả thực mạnh đáng sợ.
Sau khi hạ xuống, người cầm đầu không nói lời nào, chỉ nghiêm mặt đứng tại chỗ, nhưng người thanh niên mập mạp đứng bên cạnh thì ngoài cười trong không cười tiến tới, nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, tặc lưỡi ra tiếng.
"Cổ Vân, không nghĩ tới tên gia hỏa nhà ngươi còn sống, vận khí rất không tệ nha."
Cổ Vân, chính là tên xui xẻo mà Tần Dương đang đóng giả lúc này, kẻ đó đương nhiên là đã chết, hơn nữa còn là kẻ chết đầu tiên...
Tần Dương im lặng không lên tiếng, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, nào ngờ lại gặp phải người quen, mình còn chưa biết tên gã này, hơn nữa nhìn bộ dạng của gã, tám chín phần mười là có cừu oán với tên xui xẻo kia, a, bây giờ là có cừu oán với mình...
"Hừ, Cổ Vân, ngây người ở đó làm gì? Không nhìn thấy Hoa Luyện tiểu Thánh tử tại đây sao? Còn không nhanh chóng tới đây bái kiến!" Thanh niên mập mạp, cơ mặt run lên, có chút buồn bực, thường ngày, mỗi khi nhìn thấy mình, Cổ Vân đều trợn mắt nghiến răng nghiến lợi, hôm nay tại sao lại trầm ổn như thế, không có chút phản ứng nào?
"Cổ Tây Bối, đừng nhiều lời." Hoa Luyện tiểu Thánh tử cau mày, nhìn Tần Dương, hỏi: "Ngươi gọi là Cổ Vân đúng không? Nơi đây xảy ra chuyện gì vậy? Những người khác đâu?"
"Những người khác đều đã chết. Ngô Vũ sư tổ đi xuống không bao lâu sau, bỗng nhiên xuất hiện đột biến, mảnh nhỏ bí cảnh này gần như tan vỡ." Tần Dương trả lời thứ tự đâu ra đấy.
"Ngô Vũ sư tổ?" Hoa Luyện sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nhất thời nghĩ không ra trong môn phái còn có một vị tiền bối như vậy...
"Ngô Vũ sư tổ chó má gì chứ, bản môn căn bản không có vị sư tổ nào tên như vậy! Tiểu thánh tử, ta thấy tên Cổ Vân này căn bản là giả mạo, không chừng chính là do yêu ma gì đó biến thành, nếu không, vì sao những người khác đều chết hết, chỉ còn lại mình hắn nguyên vẹn không tổn hại gì? Trước tiên bắt lại rồi nói tiếp." Trong mắt Cổ Tây Bối lấp lóe hàn quang, trong tay đột ngột xuất hiện một quả cầu gai đen thui...
"Ngô Vũ sư tổ, năm nghìn năm trước, tại lúc sắp chết, tiến vào tổ mộ, bây giờ đã điều tra rõ vì sao ở chỗ sâu trong tổ mộ lại xuất hiện quỷ dị, lúc này mới đi ra tổ mộ, đi tới chỗ sâu trong mảnh nhỏ bí cảnh để tra xét sự thật." Tần Dương nhấn mạnh từng chữ, vẻ mặt cười nhạt: "Hi vọng ngay tại trước mặt Ngô Vũ sư tổ, ngươi có thể nhớ kỹ lời ngươi đã nói!"
Sắc mặt Cổ Tây Bối trắng bệch, thái dương rịn mồ hôi lạnh, nếu là để cho người khác biết được, mình nói lời nhục mạ sư tổ, gã tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Nhưng sau khi hơi dừng lại một chút, Cổ Tây Bối giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gã cười nhạo: "Hừ, chê cười, trong bản môn ai chẳng biết, khi các tiền bối tiến vào tổ mộ đều là sinh cơ đoạn tuyệt, tự táng tại tổ mộ."
"Đúng vậy, Ngô Vũ sư tổ đã chết năm nghìn năm rồi." Tần Dương thở dài yếu ớt, ba người phía đối diện, gương mặt nhất tề cứng đờ, lập tức nghĩ đến truyền thuyết về tổ mộ, trong tổ mộ, thỉnh thoảng sẽ có tiền bối sau khi chết nhưng không yên nghỉ, mà hóa thành quỷ dị lang thang trong đó...
"Các ngươi không phải muốn biết vì sao những người khác đều chết hết sao? Bọn họ đều là lời lẽ bất kính, bị Ngô Vũ sư tổ trấn sát. Ta chỉ là may mắn xuất cùng nhất mạch với sư tổ, giữ được một mạng."
"Vậy vì sao ngươi không có lập tức trở lại tông môn báo cáo?" Sắc mặt Cổ Tây Bối có chút tái mét, loại chuyện này thà rằng tin có, không thể không tin, chỉ là gã thực sự không cam lòng, thật vất vả mới chụp được một cơ hội xử lý Cổ Vân...
"Sư tổ ra lệnh, ngươi có ý kiến sao?"
Cổ Tây Bối cứng họng, không lời nào để nói, có ý kiến cũng không dám nói ra miệng.
Ngay cả là Hoa Luyện tiểu Thánh tử, lúc này cũng không dám tại trong lời nói có điểm nào quá phận, có thể gây ra biến động lớn như vậy, hơn nữa lúc trước khi đi ngang qua một nơi, y đã từng nhìn thấy một vùng tử vong tuyệt địa, nơi đó tử khí bốc lên, ngưng tụ mà không tan, bây giờ tự nhiên là không nghi ngờ lời Tần Dương đã nói, tất cả đều có thể giải thích được.
"Không đúng, tiểu Thánh tử, người này chắc chắn không phải là Cổ Vân, chắc chắn là do yêu ma biến thành, ta rất quen thuộc Cổ Vân, tính cách Cổ Vân không phải như thế này!" Cổ Tây Bối hơi hơi cắn răng, trong mắt lấp lóe, khuôn mặt vẫn giữ y nguyên vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
"Đúng là như thế, Cổ Vân bình thường quả thực không phải như vậy, quá khác biệt." Thanh niên xấu xí vốn vẫn trầm mặc tại một bên, cuối cùng cất tiếng chen vào.
"Cổ Tây Bối, mỗi người đều không giống nhau, mỗi người đều có trải nghiệm khác biệt, ta trải qua sinh tử, còn được Ngô Vũ sư tổ giáo huấn, đã phát triển rồi, có câu nói gọi là, như người uống nước, ấm lạnh tự biết, ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết được?" Tần Dương lắc đầu than nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh.
"Đánh rắm! Xảo ngôn miệng lưỡi, ngươi chính là giả!"
"Thả rắm con mẹ ngươi! Ngươi, mẹ nó, không phải là ta, ngươi làm sao biết được lão tử đánh rắm có vị ô mai hay là vị táo? Ngươi đã nhiều lần nếm thử rồi sao?" Tần Dương gầm lên, bên ngoài thân sáng bóng lên vẻ kim loại, giọng nói cũng có phần lanh lảnh như kim loại: "Trợn to con mắt chó của ngươi ra nhìn cho rõ ràng, đây là cái gì?"
Thân thể nhoáng lên, toàn lực vận chuyển Canh Kim Nạp Tây quyết, kim quang bùng phát ra ngoài thân, hắn giống như biến thành một người kim loại, duỗi tay ra, một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay, chậm rãi sáng lên linh quang, linh quang hội tụ, hóa thành hai chữ Cổ Vân, khắc ở trên lệnh bài.
Sắc mặt Cổ Tây Bối tái mét, đứng tại nguyên chỗ không nói nên lời, có Canh Kim Nạp Tây quyết, còn có lệnh bài được kích phát, cho dù là yêu ma nào cũng không làm giả được.
Tần Dương cất lệnh bài đi, khóe miệng cười nhạt, bất kể là ngươi thật sự nhìn thấu hay là nhìn thấu giả, dù sao hiện tại ta chính là Cổ Vân! Biết rõ cái gì gọi là người nào nhặt được trói chặt người đó không?