Lão giả đạp không bước đi, giống như giẫm trên mặt đất, nhìn bước chân có vẻ lảo đảo nhưng tốc độ lại cực nhanh, bước một bước đã vượt qua khoảng cách một dặm, tiếp tục bước thêm một bước thì đã ở ngoài ba bốn dặm, tốc độ càng lúc càng nhanh, so với ngự khí phi hành còn phải nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Tần Dương...
Tần Dương sắc mặt vàng như giấy, quả thực đã bị dọa cho sợ hãi, bước ra từ sau thân cây, thu liễm khí tức, lựa chọn phương hướng ngược lại, tiếp tục cất chân cuồng chạy, thi thể vị tu sĩ điều khiển hồ lô đỏ nằm gần bên cũng không dám lãng phí thời gian đến Sờ thi...
Vừa mới dốc sức chạy nhanh chưa đến một nén nhang, thân thể Tần Dương lại đột nhiên cứng đờ, tóc tai dựng ngược, lông tơ xù lên, một tia khí tức nhàn nhạt như có như không nhưng khiến người ta nhịn không được lòng sinh khủng hoảng đột ngột hàng lâm trong im lặng.
Ánh mắt Tần Dương run lên, ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bên có mấy luồng kiếm quang bay đến, đằng sau kiếm quang là lão già với thân hình khô héo, vẻ mặt vô cảm theo sát tại phía sau.
"Mấy tên khốn khiếp này tại sao lại vòng đến bên này rồi!" Tần Dương có chút tức giận, lần này sợ là sẽ bị mấy tên chết tiệt này hại chết.
Muốn trốn cũng không thể thoát được, lão già thần bí này cực kỳ mạnh mẽ, lại còn không nói lý lẽ, giết người như ma, thủ đoạn tàn nhẫn, rơi vào trong tay lão, chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Dương đưa tay xoa xoa hai gò má, xương cốt trên người lách cách vang lên, trong nháy mắt liền biến thành vị đệ tử Ma Thạch thánh tông hắn đã Sờ thi trước đây.
Sau đó ý niệm sinh ra, co mình lại dưới thân cây tiếp tục giả chết.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng có thể may mắn tránh được kiếp này, cho dù xảy ra chuyện cũng không thể giữ lại tướng mạo vốn có của mình, bị những đệ tử này của Ma Thạch thánh tông nhìn thấy...
Tần Dương âm thầm cầu xin, nếu lần này tránh được một kiếp, nhất định sẽ làm một con người mới...
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, mấy luồng kiếm quang đang lướt nhanh qua giữa không trung đột nhiên vỡ tan, mấy tên tu sĩ kinh hãi hét lên, rồi từ trên không trung rơi xuống.
Sau khi rơi xuống, mấy tên tu sĩ bất chấp thân thể đau đớn, tất cả đều co rúm tại chỗ, run rẩy cầm cập, tựa như những con chim cút bị làm cho sợ hãi.
Lão già mặt không biểu cảm thả bước đi đến, tiến tới trước mặt một tu sĩ trong số đó, dùng giọng nói khàn khàn kỳ dị khó đó tiếp tục đặt câu hỏi: "Ngươi có biết lão phu là ai không?"
Tên tu sĩ này sợ hãi, thân thể run rẩy như cái sàng, mắt trợn trắng, đã sắp ngất đi, không thốt lên được chữ nào.
Lão giả lắc đầu, duỗi bàn tay trái khô như chân gà, từng chút từng chút đâm lồng ngực tên tu sĩ này, biến thân thể gã thành một thân cây khô héo.
"Nếu đã không biết, cần ngươi làm gì." Lão già lắc đầu thở dài, tiếp tục đi tới trước mặt một thanh niên trẻ tuổi khác: "Ngươi có biết lão phu là ai không?"
"Là..." Thanh niên nhân thân thể cứng ngắc, trong cổ họng tựa như bị vật gì chặn lại, sau khi nặn ra được một chữ rồi không nói được nữa. Sau đó, nhìn thấy thủ trảo của lão già càng ngày càng gần, tên này giống như được đả thông quan khiếu, tiềm lực bộc phát, bỗng nhiên gào lên: "Là Ngô Vũ!"
Lão già dừng móng vuốt của mình lại, trong ánh mắt như vũng nước đọng bỗng nhiên hiện lên một tia thần thái khác lạ, tiếp tục đặt câu hỏi: "Ngô Vũ là ai?"
"Là Thái thượng trưởng lão của Ma Thạch thánh tông năm nghìn năm trước!" Tên tu sĩ trẻ tuổi gào lên, giống như chụp được một cọng rơm cứu mạng, miệng như đê vỡ, một hơi trút hết ra những gì mình biết.
"Ngô Vũ Thái thượng trưởng lão cùng một mạch với ta, ta từng nhìn thấy chân dung của Thái thượng trưởng lão. Năm nghìn năm trước, Thái thượng trưởng lão đi ra ngoài, không biết vì sao trọng thương quay về, sinh cơ tuyệt diệt. Thấy không còn bao lâu tại nhân thế, ông ấy tự động tiến vào chỗ sâu trong tổ mộ, muốn dùng thân thể tàn phế của mình tìm ra một chút sự thật tại chỗ sâu trong tổ mộ. Nghe nói sau đó chỉ truyền ra được một tin nhắn rồi không có tin tức gì nữa."
Sau khi nói xong, trong mắt tu sĩ trẻ tuổi hiện lên một tia mong đợi, hi vọng có thể tránh được một kiếp.
"Phốc xuy..."
Lão già mặt không biểu cảm, thủ trảo khô héo chậm rãi đâm vào ngực tu sĩ trẻ tuổi, trong mắt tu sĩ trẻ tuổi lộ ra vẻ kinh ngạc và không hiểu, mắt mở trừng trừng nhìn thân thể mình chậm rãi khô đi, sinh cơ biến mất, gian nan hỏi ra ba chữ: "Vì sao chứ?"
"Ngươi biết quá nhiều." Lão giả lắc đầu thở dài, ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm tự nói với mình: "Không thể, ta không phải là Ngô Vũ. Nếu như ta là Ngô Vũ, vì sao ta không nhớ. Không đúng, cũng không đúng, rốt cuộc ta muốn làm gì, rốt cuộc ta là ai, ta không nhớ được..."
Lão giả lẩm bẩm mấy câu, sau đó ánh mắt khôi phục lại sự tĩnh mịch, mặt không biểu cảm đi đến trước một tu sĩ khác...
Cách đó không xa, Tần Dương thân thể cứng ngắc, trong ánh mắt cũng bộc lộ sự kinh ngạc và khó hiểu, trong lòng viết hoa lên chữ MẸ NÓ, cộng thêm sáu dấu chấm than.
Lão già này chắc chắn là một tên điên, hơn nữa còn là một tên điên đã chết rồi, hoàn toàn không thể giao tiếp với lão ta, biết phải chết, không biết cũng phải chết, nhưng lão già này dường như giết người không phải chỉ vì để giết người, mà có logic riêng của mình.
Trong lúc nhất thời, Tần Dương cực kỳ đau đầu, hoàn toàn không biết làm sao để vượt qua đại kiếp nạn sinh tử này.
Trốn là khẳng định trốn không thoát, khí tức của lão già này cổ quái và nội liễm, chỉ với một tia như có như không đã đủ để trấn áp một phương, trên thân giống như đè ép một ngọn núi, lại như rơi vào biển sâu, khắp mọi nơi xung quanh đều là áp lực kinh khủng, trấn áp hắn khiến muốn động đầu ngón tay cũng khó.
Lão già lầm bầm lải nhải, điên điên khùng khùng, lần lượt hỏi hết một đám đệ tử của Ma Thạch thánh tông, kết quả không ngoài dự liệu...
Trả lời không biết chính là cái chết, biết rõ cũng chết, không trả lời vẫn phải chết...
Tần Dương tim đập thình thịch, cảm thấy lần này mình phải bị xui xẻo rồi...
Quả nhiên...
Sau khi giết chết hết mấy tên đệ tử của Ma Thạch thánh tông, lão già lập tức xoay người đi về phía chỗ Tần Dương ẩn náu, mặt không biểu cảm, ánh mắt tĩnh mịch, hỏi ra cùng một câu hỏi.
"Ngươi có biết lão phu là ai không?"
Tần Dương bị trấn áp không thể nhúc nhích, suy nghĩ xoay nhanh, mồ hôi lạnh rịn ra, nhưng vẫn không biết nên trả lời như thế nào mới có thể vừa ý tên điên ma quỷ này...
Mấy hô hấp sau, lão giả duỗi thủ trảo khô héo chậm rãi đâm tới ngực Tần Dương.
Trái tim Tần Dương đập mạnh trống trận, khí huyết quanh thân vận chuyển như cơn lũ, xông thẳng lên trán, đến khi trước ngực đã nhói lên một chút đau đớn, Tần Dương hai mắt đỏ bừng, há mồm gào lên.
"Ta đã chết rồi! Ngươi cũng đã chết! Vì sao ngươi hỏi ta? Hỏi người sống đi!"
Lão già đừng tay lại, trong ánh mắt tĩnh mịch lóe lên vẻ mờ mịt.
Ngay trong nháy mắt này, chân nguyên trong cơ thể Tần Dương tràn ra, một viên Huyết Lạt Ma bay ra, quầng sáng huyết sắc cổ quái tỏa ra, bên trong đó dày đặc các đường nét hoa văn đan xen, giống như là mạch máu, rồi đột nhiên nhanh cấp tốc vặn vẹo, biến thành một bóng lưng Phật đà đầu đội mũ cao.
Thiền âm Nam mô giống như là vang vọng trong hư không, trực tiếp rót vào trong tâm trí, quang huy huyết sắc tỏa ra, ép lão già hai mắt mờ mịt thối lui ba bước.
Đột nhiên, trên người lão già dâng trào tử khí, cuồn cuộn như mực, trong nháy mắt liền ngăn cản quang huy huyết sắc lại bên ngoài, hơn nữa còn mạnh mẽ như đè ép cành khô gỗ mục, cuốn ngược trở lại.
Tần Dương khôi phục khả năng kiểm soát thân thể, lập tức lấy đại chùy gãy cán ra, vung tay đập tới đầu lão già, đồng thời tế ra bí bảo Ống đựng bút. Sau khi bay ra, Ống đựng bút vụt biến lớn lên, cao khoảng một trượng, úp ngược về phía lão già.
Lão già mặt không biểu cảm, ánh mắt vẫn còn mờ mịt, nhưng dường như là phản xạ theo bản năng, lão già nhấc tay duỗi một ngón, điểm lên lên đại chùy gãy cán, trong nháy mắt, tử khí mạnh mẽ phun trào ra, bao bọc đại chùy gãy cán vào bên trong.
Một đốm sáng đỏ lưu động bên trong Đại chùy, khí tức nóng bóng mênh mông tỏa ra, xé rách tử khí, bay sang một bên, rơi xuống, không còn chút động tĩnh nào.
Cùng lúc đó, bí bảo Ống đựng bút cũng bị lão già tiện tay điểm trúng, lập tức bay ngược trở về.
Tần Dương sắc mặt xám ngoét, tâm thần rung động, chênh lệch thực lực thật sự quá lớn...
Không kịp nghĩ nhiều, Tần Dương cắn răng, tung người lên, nhảy vào trong Ống đựng bút.