Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trên thân bóng người ngồi xếp bằng tại trung tâm kia có một tia hư ảnh lưu động, một bóng người hư huyễn giống y như đúc bước ra khỏi thi thể, bước đầu tiên có thể thấy đường viền quanh thân, bước thứ hai lông mày dần dần rõ ràng, bước thứ ba, hư ảnh ngưng tụ thành thực.

Sau ba bước, một người giống y như đúc đứng ở trước mặt Tần Dương, thoạt nhìn trông vẫn cực kỳ bình thường, thần thái ôn hòa, ánh mắt bình thản, mặc một bộ y phục màu trắng, tóc tùy ý quấn tại sau đầu, giống như một vị thư sinh hào hiệp nho nhã trong chốn hương dã, trong vẻ tự do phóng khoáng có sự tự tin ngạo thị tất cả.

Nếu dùng bốn chữ để hình dung, đó là trí châu nắm chắc.

"Tiền bối thần uy nội liễm, ta chẳng qua là mắt thường phàm thai, lần đầu gặp không nhận ra được chân thực cũng là chuyện bình thường." Tần Dương ăn ngay nói thật. Sau khi nhìn kỹ thêm mấy lần, hắn liền có thể cảm nhận được loại khí chất đặc biệt không lộ ra ngoài đó, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng ngưỡng mộ, mà không sinh ra lòng e sợ.

Sau khi phản ứng lại, Tần Dương đột nhiêu hiểu ra, đây mới là cường giả hàng đầu chân chính, giấu toàn bộ sự bất phàm vào trong sự bình thường, có thể làm được một điểm này, về bản chất đã mạnh hơn ba vị đại năng bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Ba vị đó thần quang xán lạn, không thể nhìn thẳng, thần uy cuồn cuộn, khiến người úy, khiến người sợ, khiến người kinh, nhưng không làm cho người ta sinh ra lòng ngưỡng mộ.

Đây là sự chênh lệch.

Tử Tiêu đạo quân nhìn Tần Dương từ trên xuống dưới, rồi cười.

Sau đó đưa tay vẫy một cái, túi trữ vật treo tại trên cổ Tần Dương vỡ ra, một cái quan tài Kim tơ quấn quanh rơi trên mặt đất, nắp quan im lìm biến mất, Tử Tiêu đạo quân cất bước tiến tới, trong mắt hiện lên vẻ nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu hài cốt, miệng lẩm bẩm: "Bảo Ngọc, khổ cực cho con..."

Tử Tiêu đạo quân vuốt qua hài cốt Bảo Ngọc, một hồi lâu sau, mới thấy nắp quan đậy lại, quan tài cũng theo đó biến mất.

"Chuyện hồi đó xảy ra quá đột ngột, ta bị bạn bè phản bội, Bảo Ngọc cũng vì vậy mà bị liên lụy. Ta mặc dù biết nhục thân của Bảo Ngọc ở trong bí cảnh, nhưng không dám có động tác gì, ai..." Tử Tiêu đạo quân cất tiếng thở dài, một lúc lâu không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Tử Tiêu đạo quân mới xoay người lại: "Bất kể như thế nào, cảm tạ ngươi đã đưa tiễn Bảo Ngọc con ta trở về. Ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra. Ta mặc dù đã chết, chỉ còn lại tàn niệm tàn thân, nhưng thực hiện chuyện bình thường, không phải là vấn đề."

"Tiền bối không cần khách khí, ta đã có được thứ ta muốn. Ta đồng ý với Bảo Ngọc, đưa nó trở về. Nói đến cùng, ta chẳng qua là cầu được tâm an mà thôi." Tần Dương hơi chút suy nghĩ, lắc đầu, không muốn yêu cầu gì...

Chỗ tốt lớn nhất đã lấy được vào tay, những thứ khác đều chỉ là thứ yếu, không quan trọng nữa.

Hơn nữa, đứng ở trước mặt vị này, giống như tất cả đều không thể che giấu, trong lòng vậy mà ngay cả ý nghĩ đến Sờ di hài Tử Tiêu đạo quân cũng khó sinh ra, điều này phải kinh khủng đến cỡ nào, Tần Dương biết rất rõ, dứt khoát không yêu cầu gì cả, như vậy trong lòng còn có thể thoải mái và không bị áp lực gì.

"Hay cho việc chỉ cầu tâm an." Tử Tiêu đạo quân dường như có chút kinh ngạc, cười ha hả, không có miễn cưỡng, thuận miệng đổi đề tài: "Tử Tiêu đạo kinh mà ngươi tu hành, từ đâu có được?"

"Từ Bảo Ngọc..." Tần Dương vốn có ý nghĩ giấu giếm, tuy nhiên ý niệm này thoáng qua liền biến mất, hắn trả lời theo sự thật.

"Bảo Ngọc còn yếu, không thể truyền cho ngươi..." Tử Tiêu đạo quân mới mở miệng, rồi bỗng nhiên dừng lại: "Mà thôi, ngươi không muốn nói ra bí mật của ngươi, ta cũng không hỏi. Nếu ngươi cũng đã tu tập Tử Tiêu đạo kinh, coi như là nửa truyền nhân của ta, thứ này, ta giữ lại đã vô dụng, tặng cho ngươi đi."

Tử Tiêu đạo quân đưa tay điểm tới, từ trong di hài có một tia Tử khí bay ra, chìm vào trong cơ thể Tần Dương, không cho giải bày, trong nháy mắt chìm vào trong đạo cơ, giống như là núi cao, giống như là sa mạc, trong nháy mắt liền trấn áp đạo cơ.

Ngay sau đó, Đạo cơ đột nhiên tăng mạnh mấy lần, trong lòng Tần Dương bỗng nhiên sinh ra một tia minh ngộ, nếu triệt để dung nhập nó vào trong Đạo cơ, Đạo cơ của mình lập tức sẽ trở thành Đạo cơ tuyệt thế trong truyền thuyết, bất tử bất diệt, không thể tổn hại.

"Tiền bối, cái này..." Tần Dương kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải...

"Đây là một vật tiên thiên, gọi là Hồng Mông tử khí, chính là nền tảng căn cơ đầu tiên để sinh ra vạn vật tại thời điểm khởi đầu của một phương thế giới thiên địa, rất phù hợp với Tử Tiêu đạo kinh, luyện hóa dung nhập nó vào Đạo cơ, mới tính là tu thành Tử Tiêu đạo kinh hoàn mỹ nhất, được như thế, Đạo cơ vững chắc, quán tuyệt chư thiên."

"Thỉnh tiền bối dạy ta." Tần Dương vội vàng khom người cúi đầu, thời điềm này mà không nhanh chóng thỉnh giáo, qua thôn này không còn nhà trọ nào khác.

"Lúc đầu khi có được Tử Tiêu đạo kinh, ta cũng từng cho rằng giống như lời truyền, Tử Tiêu đạo kinh không trọn vẹn. Về sau mới biết được, bản thân Tử Tiêu đạo kinh chỉ có phương pháp đặt nền móng, Dưỡng khí, Trúc cơ, Tam nguyên, không có phần sau, chứ không phải là không trọn vẹn, luyện hóa tiên thiên Hồng Mông tử khí, Tử Tiêu đạo kinh đã hoàn mỹ không tì vết.

Phương pháp đặt nền móng này mặc dù không có thần thông quảng đại bằng những cổ kinh khác được lưu truyền, thậm chí còn không bằng một số bí điển của đại giáo, nhưng có một điểm là tất cả các cổ kinh bí điển khác đều không thể so sánh được, đó là tu thành Tử Tiêu đạo kinh hoàn mỹ, nó có thể phù hợp một cách hoàn hảo với tất cả các cổ kinh bí điển, công pháp tiếp theo sau, dung hợp điểm mạnh của các công pháp khác.

Vì vậy, về sau như thế nào, không phụ thuộc vào Tử Tiêu đạo kinh, mà ở chính ngươi."

"Tiền bối..."

"Ngươi nghe ta nói." Tử Tiêu đạo kinh đưa tay cắt đứt lời Tần Dương, khẽ lắc đầu: "Ta quả thực có cổ kinh bí điển, tuy nhiên sau Tam nguyên, thích hợp ngươi nhất chính là 《 Táng Hải bí điển 》. Bí điển này không phải là cổ kinh, nhưng ở một số phương diện nó lại hơn hẳn cổ kinh. Ngươi đừng có mê tín cổ kinh, cổ kinh đúng là có điểm cường đại, nhưng không nhất định thích hợp. Ta biết ngươi tiếp theo sẽ hỏi cái gì, trong tay ta không có 《 Táng Hải bí điển 》."

"Vậy có thể tìm được《 Táng Hải bí điển 》ở đâu?"

"Vị bạn hữu phản bội ta kia, Táng Hải đạo quân."

"..." Tần Dương trầm mặc, một chậu nước lạnh giội xuống từ đầu đến chân, thấy ờn lạnh từ trong xương cốt...

Tìm một vị Phong hào Đạo quân còn sống, khẩn cầu bí điển sao?

Hơn nữa còn là tử địch của Tử Tiêu đạo quân, chỉ cần truyền nhân của Tử Tiêu đạo kinh là mình đây xuất hiện tại trong phạm vi tầm mắt đối phương, chắc chắn sẽ có rất nhiều kiểu chết, vượt quá tưởng tượng.

"Ngươi cũng đừng nản chí. Mấy nghìn năm trước, ta đánh với hắn một trận, khi đi ngang qua nơi đây vạn dặm phía bắc, hắn từng chém ra một đao, cắt ra một cái khe, phía dưới chính là giới nào đó không biết, tặc nhân đó bị thương nặng gần chết, bảo vật tùy thân rơi vào trong đó, không chừng《 Táng Hải bí điển 》có ở trong đó.

Hơn nữa, có lẽ bây giờ tặc nhân đó đã chết rồi, không có người nào quen thuộc Tử Tiêu đạo kinh, ngươi trà trộn vào trong Phật Ma giáo của tặc nhân, cũng sẽ có cơ hội."

Tần Dương cất tiếng cười gượng, hoàn toàn không ôm hi vọng gì. Hiện tại hắn chỉ hi vọng vị Táng Hải đạo quân kia thật sự đã chết, như vậy hắn có thể an hơn chút, hơn nữa, thậm chí Táng Hải đạo quân thật sự đã chết, Tần Dương cũng không cảm thấy mình có thể thuận lợi Sờ thi.

Nhìn xem Tử Tiêu đạo quân hiện tại là biết được vì sao...

Đáng tin nhất, vẫn là đến cái khe ở ngoài vạn dặm kia để tìm kiếm, nói không chừng thật sự có thu hoạch.

Nhưng là, cái khe đó tại sao nghe có vẻ quen tai như thế?

Tần Dương hơi nhớ lại một chút, lập tức kinh hãi, phía Bắc, ngoài vạn dặm, cái khe...

Trời ạ, là Nhất Đao hạp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK