Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không để ý là rất tốt nha, càng không để ý càng tốt...

Tần Dương tụt lại phía sau đám người thu dọn xác chết, có vẻ không chút thu hút...

Sắc mặt hắn hơi có vẻ tái nhợt, thoạt nhìn giống như đã rất lâu chưa từng gặp ánh nắng mặt trời, thân thể cũng có phần gầy gò, hơn nữa linh lực dao động yếu ớt, chắc chắn là kẻ yếu nhất trong đám người thu dọn thi thể này. Mấy người nhặt xác, không có kẻ nào để ý tới Tần Dương...

Mấy người nhặt xác này, kẻ yếu nhất cũng đạt đến Dưỡng khí tầng bốn rồi...

Vì vậy, khi Tần Dương tụt lại phía sau, hắn liền trực tiếp trở nên vô hình trong mắt đám người.

Tần Dương hơi hơi híp mắt, lùi lại cuối cùng, không nói một lời. Mấy người nhặt xác này trước đây đều đã gặp qua, hắn nhận biết bọn họ, nhưng bọn họ lại không nhận biết hắn bây giờ. Mỗi lần nhận việc giải ưu giúp người, hắn đều sẽ dịch dung súc cốt, xuất hiện với hình dáng khác. Từ khi bắt đầu làm công việc ‘đổ vỏ’ đến nay, tên ngốc duy nhất từng nhìn thấy dung mạo thật của hắn đã bị chết thê thảm, hiện tại không còn ai biết hắn chính là Đổ vỏ đại sư tiếng tăm lừng lẫy thành Tây nữa rồi...

Về phần tên ngốc đó, là một chuyện bất đắc dĩ, đó là kẻ mà hắn quen biết từ rất sớm, muốn che giấu cũng không còn cách nào, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, quả thực quá hoàn hảo.

Tần Dương tụt lại phía sau, trạng thái như người vô hình.

Nhóm người đi một hồi, trong đội ngũ lại nhiều thêm một người, cũng là một người dọn xác, một gã mặt rỗ Dưỡng khí tầng bốn, nhưng gã không trầm mặc ít lời giống như những người dọn xác bình thường khác, gã này nói rất nhiều.

Tên hàng này xoay quanh bắt chuyện với mấy người dọn xác khác một vòng, sau đó nhìn thấy Tần Dương đi ở phía sau đội ngũ, tròng mắt xoay chuyển tiến đến bên cạnh Tần Dương, thậm thà thậm thụt hạ giọng hỏi.

"Tiểu ca, ngươi mới tới à?"

"Thời điểm ôn dịch năm ngoái, làm mấy ngày, sau đó không làm nữa..." Tần Dương thuận miệng lừa dối một câu.

Nào ngờ còn chưa nói dứt lời, tên gia hỏa lấm la lấm lét như ăn trộm này lập tức bày ra vẻ mặt như muốn nói lão tử biết mà.

"Được rồi, ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu được. Ta cũng từng là một người hoàn toàn mới, dần dần mới quen, ta biết rõ tâm tư của ngươi, chẳng phải là giả bộ lão luyện để tránh bị khinh thường sao? Yên tâm đi, ta là người rất nhiệt tình, sẽ không khinh thường ngươi, người làm công việc này như chúng ta, bị người kiêng kị, kiếm chút tiền khổ cực, mọi người cần quan tâm lẫn nhau một chút, tránh bị chết không rõ ràng. Ngươi biết lần này chúng ta đi đâu không?"

"Không biết..." Tần Dương trong lòng rung động, vẻ mặt ngây thơ, chắp tay ra vẻ thỉnh giáo tên hàng này.

"Ta đã đoán là ngươi không biết, tân nhân mà, không biết quy tắc, tin tức không linh thông, là chuyện rất bình thường. Hiểu biết quy tắc, tin tức linh thông mới có thể kiếm được tiền. Ngươi có biết lần này ta bỏ ra bao nhiêu không?" Mặt rỗ xoay chuyển tròng mắt, len lén đưa tay ra hiệu: "Chừng này."

"Đại ca, ngươi thật lợi hại, ta chỉ chừng này." Tần Dương xòe ra ba ngón tay, sau đó lại đưa một ngón tay về phía mặt rỗ: "Đây là của ngươi, chỉ điểm cho ta một chút."

"Ngươi rất có triển vọng, phóng khoáng!"

Mặt rỗ lập tức mặt mày rạng rỡ, vỗ vỗ vai Tần Dương: "Ta nói cho ngươi biết, lần này là một vụ làm ăn lớn, Vạn Vĩnh thương bỏ tiền ra nha, phải nói là đại khí thô, là nơi phồn hoa nhất thành Bắc, ngươi cho rằng bởi vì ra khỏi cổng Bắc, bên ngoài có Tam Sơn sao?

Sai rồi, bởi vì thành Bắc có Vạn Vĩnh thương hội, tại nơi đó cần thứ gì đều có. Hơn nữa, Vạn Vĩnh thương hội tại Thanh Lâm thành chỉ là một cái chi nhánh, thế lực rất lớn. Nghe nói còn mạnh hơn cả Vô Lượng đạo viện. Nếu không, ngươi cho rằng vì sao lúc trước hai đệ tử nội môn của Vô Lượng đạo viện không dám cứng rắn chống lại?"

Mặt rỗ đang cao hứng khoe khoang, bỗng nhiên nhớ đến có chính chủ ngay tại phía trước, gã ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy một gã nhân viên Vạn Vĩnh thương hội quay đầu lại nhìn mình, vẻ mặt như muốn nói tiểu tử ngươi rất có ánh mắt, sau đó còn hất hất cằm, ra hiệu cho mặt rỗ cứ tiếp tục khoe khoang...

Tên hàng này vừa nhìn thấy như vậy, tức thì càng hưng phấn.

"Có biết lần này đi dọn xác ở đâu không? Trong Tam Sơn bang, đám chết tiệt đó chắc đã ăn gan hùm mật gấu, lại dám chơi đùa đen ăn đen. Hai ngày trước, đệ tử nội môn của Vô Lượng đạo viện, tên gọi là gì ấy nhỉ, quên rồi, nghe nói là đệ tử của Bạch Diện thư sinh Bạch Vân Phi, muốn cướp đoạt đồ vật của Đồng đại sư Vạn Vĩnh thương hội. Ngươi chắc hẳn không biết Đồng đại sư, phải không?

Đó là Phù triện đại sư của Vạn Vĩnh thương hội, khi du lịch đến nơi đây, được mời làm khách khanh với số tiền lớn. Trình độ của Đồng đại sư thế nào chứ, rất cao, đệ tử đó ăn trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, căn bản không phải là đối thủ của Đồng đại sư. Đáng tiếc, Đồng đại sư cũng bị ám toán trọng thương, lúc này mới bị đám chết tiệt Tam Sơn bang lợi dụng cơ hội..."

"Vậy chúng ta thu dọn xác gì vậy?"

"Ngươi ngốc a, Vạn Vĩnh thương hội nhân nghĩa, năm ngoái không phải đã bùng phát dịch bệnh sao? Lần này sợ lại gây ra ôn dịch, cho nên đi thu dọn thi thể cho đám chết tiệt này, tránh để dây họa đến người khác. Sau khi đến đó, ngươi cứ tập trung làm việc cho tốt, đừng có nói nhiều, học ta một chút. Nếu như lần này làm tốt, không chừng còn có thể làm quen với Vạn Vĩnh thương hội, vậy thì phát đạt rồi..." Mặt rỗ vẻ mặt ao ước, không biết đang suy nghĩ cái gì, tự mình cười vui vẻ...

Tần Dương cất tiếng cười gượng, không nói tiếp.

Chỉ là trong lòng thầm nghĩ tên hàng này thật là rất ngốc ngếch, rất ngây thơ, nếu như chỉ đi dọn xác, sẽ chịu cho một người mấy trăm linh thạch? Còn một lần tìm tới nhiều người dọn xác như vậy sao?

Lần này cũng không phải là muốn xử lý dấu vết, dọn rác dùm người ta. Nếu chỉ thuần túy dọn xác, việc này so với việc giải ưu của Tần Dương hoàn toàn là ở hai cấp độ kỹ thuật, đứng bên đường tùy tiện gọi một tiếng, mười viên Linh thạch nhất phẩm, sẽ có hàng đống cu-li tới làm việc này, đây là một công việc không đòi hỏi kỹ thuật gì.

Nhưng mà, Tần Dương không thề nào nói ra những lời này, hắn chỉ có thể giả bộ trầm mặc, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không biết phía bên Vạn Vĩnh thương hội rốt cục là muốn tìm thứ gì mà lại gióng trống khua chiêng như thế?

Vạn Vĩnh thương hội giàu đến chảy mỡ, tùy tiện lôi một gã nhân viên ra vắt một cái, đều có thể vắt ra ba lượng dầu, trong đống đồ buôn bán, có rất nhiều đồ tốt, nghe nói còn trực tiếp buôn bán cả công pháp cấp bậc "Pháp", đan dược dành cho tu sĩ Trúc cơ phá quan cũng không đủ tư cách để đưa ra đấu giá...

Hiện tại có thể được coi trọng như thế, chẳng lẽ là thiên tài địa bảo sao?

Trong lúc vừa đi vừa mày mò suy đoán, nửa canh giờ trôi qua, bọn hắn đi đến cổng vào Tam Sơn bang.

Hiện ra trước mắt, cánh cổng sụp đổ, bên trong cổng rải đầy thi thể, mảnh vụn thi thể văng đầy trên đá xanh, cảnh tượng bên trong thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc, oán khí, sát khí ngưng tụ mà không tiêu tan, một đám người dọn xác đứng bên ngoài cổng nhìn vào, mặt mày xám ngoét, gò má giựt giựt.

Đây là, đã chết sạch toàn bộ...

Trong Tam Sơn bang, tổng cộng ít nhất phải hơn trăm người, hiện tại toàn bộ đã chết ở bên trong, chỉ cần đứng tại cổng vươn cổ thoáng nhìn, liền có thể nhìn thấy trong sân trước có hơn hai mươi thi thể, bên trong thì càng không cần phải nói...

"Được rồi, các ngươi đi vào dọn xác đi..." Một gã nhân viên thương hội quát lên the thé.

Một đám người dọn xác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó chính là mặt rỗ trước tiếng hết hét lên một tiếng, sải bước tiến vào trong sân.

Những người khác nơm nớp lo sợ, Tần Dương lại biết rất rõ, bên trong tuyệt đối sẽ không có quỷ quái gì. Nếu thứ đó thật sự quan trọng như thế, những tên Tam Sơn bang chết tiệt chuyên đen ăn đen này sẽ không có cơ hội biến thành quỷ...

Một đám người xúm lại tiến tới, sau khi tiến vào trong sân, một đám người đi dời thi thể, nhặt tàn chi, Tần Dương lấy công cụ ra, bắt đầu thu dọn đống thịt nát của thằng ngốc đó...

Tên hàng này thê thảm nhất, bị đánh nát thành mảnh nhỏ, cái đầu cũng bị bể thành hai nửa.

Cầm cái túi nhặt thi thể thằng ngốc này lên, ném vào, người khác cũng gần như thu dọn xong sân trước rồi, Tần Dương theo đám người đi vào bên trong, một tay rất kín đáo thò vào trong túi, kích phát kỹ năng...

Chỉ trong chớp mắt, một quang đoàn mờ nhạt rơi vào trong tay, Tần Dương thoáng nhìn, quầng sáng màu trắng bao phủ, không suy nghĩ nhiều, thừa dịp xoay người, hắn tiện tay vỗ lên trên trán.

Nhưng trong nháy mắt, bước chân Tần Dương hơi hơi khựng lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên...

Ách, không phải sách kỹ năng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK