"Cường giả chân chính, quả nhiên là trong lúc lật tay liền thay trời đổi đất..." Tần Dương ngồi ngay ngắn trên giường mây, không ngừng cảm khái, phía dưới là sa mạc liên miên, không có chút sinh cơ nào, mây trên trời cao giống như cũng bay tránh đi vùng sa mạc này...
Mấy ngày trước, nơi đây vẫn là núi non kéo dài, thảm cỏ xanh mướt, muông thú vô số, số lượng phàm nhân sinh sống trong khu vực mấy trăm dặm sa mạc này, ít cũng có mấy trăm vạn.
Nhưng chỉ trong mấy ngày, toàn bộ thành trì đều bị Đam Sơn thần tướng của Ma Thạch thánh tông dời đi, những dãy núi tốt một chút cũng bị đóng gói mang đi, còn sót lại cảnh tan hoang đầy trong mắt, chưa kịp đem đi đều bị dư âm của nhị vị cường giả kia tràn ra biến thành một vùng sa mạc tĩnh mịch.
Bay ra khỏi sa mạc, bóng cây xanh dần dần hiện lên, Tần Dương âm thầm tặc lưỡi, Ma Thạch thánh tông quả thực đã phát rồ, chưa nói tới chuyện làm ra sa mạc, lúc này bay ra khỏi sa mạc đã mấy trăm dặm rồi, vậy mà vẫn không thấy được một ngọn núi nào tốt hơn một chút, không nhìn thấy được bất kỳ một dãy núi nào cao hơn năm trăm trượng...
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy được những vùng trũng do dãy núi bị dời đi, linh khí khô kiệt, sinh linh gần như tuyệt tích, những vùng đất vốn màu mỡ tươi tốt, vào lúc này lại đầy những lỗ thủng, chằng chịt vết thương, khắp nơi đều là những vết sẹo khó nhìn.
"Di? Đây là?"
Tần Dương thoáng sửng sốt, phía trước không xa, vậy mà lại còn có một mảnh sơn mạch nhỏ, đỉnh núi không cao, nếu là tại mấy ngày trước, nó nhiều nhất chỉ là một thiếu niên tuấn tú trong quần thể núi non, không trùng trùng điệp điệp cũng không nguy nga cao vút.
Nhưng vào lúc này, vùng sơn mạch nho nhỏ như vậy đứng trong vùng đất tan hoang này, chắc chắn là nổi bật giữa đám đông.
Trên dãy núi, những quần thể công trình cổ xưa và tự nhiên, giống như tô điểm trên núi, không hề chướng mắt, giống như đã hòa hợp nhất thể cùng toàn bộ sơn mạch, giữa không trung, không ngừng có những luồng sáng bay qua, còn có mấy vị cường giả đứng trong không trung, ấn quyết trong tay biến đổi, thần quang vung ra.
Mấy người ở giữa, mở nắp một chiếc bình sứ trắng xanh treo ngược giữa không trung, miệng hướng xuống phía dưới, thần quang xanh trắng phóng ra, giống như thủy triều, chậm rãi tuôn tràn, bao phủ một ngọn núi phía dưới.
Không bao lâu sau, mặt đất chấn động, ngọn núi đó bị ánh sáng trắng xanh bao phủ, đột ngột bay lên khỏi mặt đất, không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng khi thần quang trắng xanh cuốn về, nó liền rơi vào trong bình sứ, biến mất không thấy.
"Ha hả, đây là sơn môn của Vô Lượng đạo viện, bọn họ coi như đụng phải đại xui xẻo, đã không còn cách nào ở lại nơi này, chỉ có thể dời đi..." Lão đầu thoáng quan sát rồi lập tức cười ha hả không ngừng, có vẻ hả hê.
"Bọn họ cũng có cừu oán với ngài sao?"
"Bọn họ không có tư cách có cừu oán với lão phu!" Lão nhân vẻ mặt ngạo nghễ, rất xem thường.
"Không có cừu oán sao ngài hả hê như vậy làm gì?" Tần Dương cau mày, thầm nghĩ lão nhân này phải chăng tâm lý có chút biến thái? Không muốn nhìn thấy người khác được tốt?
"Ai hả hê về việc bọn họ chứ? Lão phu là cảm thấy, lần này Linh Đài thánh tông thu hoạch không bao nhiêu, nhưng không thể không sắp xếp sơn môn mới cho Vô Lượng đạo viện, e rằng phải mất một đống máu, còn nếu bọn họ không quan tâm tới, nhân tâm sẽ tán..."
Tần Dương gật gật đầu đồng ý, trong lòng có chút đồng cảm, Vô Lượng đạo viện thực sự là cực kỳ xui xẻo, cho dù có phương pháp có thể di chuyển dãy núi dưới chân cùng mang đi, nhưng có một số thứ là không mang đi được, ví dụ như hoàn cảnh thiên nhiên vốn có tại nơi này, trước kia nơi này động thực vật dồi dào thịnh vượng, linh khí nồng đậm, bây giờ chỉ còn lại có sơn môn, linh khí suy kiệt, lưu lại cũng chỉ là chờ chết...
Có một số thì cho dù có thể nghĩ ra cách mang theo cũng sẽ bị nguyên khí đại thương, uy năng tổn hao nhiều, ví dụ như những Linh điền mệt nhọc vun trồng bồi dưỡng, khi mang đi không bị phá hủy thì chắc chắn cũng sẽ giảm phẩm giai...
Để chăm sóc bồi dưỡng ra được một mảnh Linh điền cao phẩm là cần có lượng lớn thời gian và công sức, từng đời người không ngừng đào tạo vun trồng, mới có thể tăng lên phẩm cấp...
"Tiểu tử, ngươi đã suy nghĩ xong chưa? Gia nhập Đạo môn ta, có rất nhiều loại bí pháp bí thuật, cần loại nào cứ lấy, chỉ cần ngươi có thể học được, có thứ gì lão phu tuyệt đối sẽ không qua loa lấy lệ. Tất cả trong Tàng kinh các, ngươi muốn xem thứ gì đều tùy ngươi. Hơn nữa, Đạo môn ta tôn sùng vô vi, không có nhiều quy củ linh tinh, chỉ cần ngươi không ở phía sau đâm lão phu một đao, những điều khác cũng không quan trọng..."
"Tiền bối..." Tần Dương đầu to như đấu, từ khi chưa rời khỏi sa mạc, lão nhân đã nhắc lại chuyện cũ, ngay cả tâm tư tiếp tục đi tranh đoạt những linh khí phân tán kia cũng không còn, suốt ngày tìm cơ hội dùng lời lẽ ngon ngọt dụ khị hắn...
Tuy nhiên điều kiện phong phú, thành ý đầy đủ, Tần Dương thực sự không biết làm sao cho phải...
"Hơn nữa, chỉ cần có pháp khí, ngươi muốn thứ gì đều có thể cho ngươi, ngay cả là linh khí, cũng có thể hứa cho ngươi một cái, tùy ý chọn lựa. Còn về phần bảo khí, không phải là không muốn cho ngươi, mà cho ngươi thì ngươi cũng không dùng được. Ngươi có thể chậm rãi cân nhắc, hoặc là, theo lão phu đến sơn môn nhìn xem, rồi sau đó đưa ra quyết định cũng được. Chỉ là vì lão phu nhìn ngươi thuận mắt, người khác là không có đãi ngộ như vậy."
Lão nhân nói rất thành khẩn, nếu nói Tần Dương không chút cảm động, đó là điều không thể.
Mình và lão nhân này không thân chẳng quen, lúc trước nhìn thấy trên người mình có bảo vật cũng không có cậy mạnh cướp đoạt, lại còn hỗ trợ mình, đưa mình vào trong lăng tẩm, nếu không có lão nhân, mình chỉ đơn độc lẻ loi, cho dù chết một vạn lần cũng không thể đưa Bảo Ngọc về.
Sau đó còn che chở mình, từ khi đi ra khỏi khu vực hỗn loạn sinh đầy dị tượng, trên Đa Bảo Thiên Luân rơi xuống rất nhiều linh khí, theo thời gian trôi qua, trâu bò, quỷ quái gì đều tới, những kẻ đó đều không phải loại lương thiện, không chừng có cả loại cao thủ chỉ cần đi ngang qua, tiện tay liền giết chết hắn...
Hoặc là, nói không chừng sẽ có người nào đó có bí thuật kỳ lạ, có thể xem được trong túi trữ vật của hắn có bảo vật...
Hiện tại lão nhân lại hứa hẹn tốt đẹp, đầy đủ thành ý, mong muốn mình, một tiểu tu sĩ chỉ mới Trúc cơ, ném ra ngoài nhiều nhất chỉ làm pháo hôi, gia nhập vào môn phái của ông ấy.
Có thể làm đến mức độ này, là rất khó có được, Tần Dương không phải là người không biết suy xét, lão nhân vừa mở miệng lại, Tần Dương hiện tại liền đưa ra quyết định.
Đứng dậy chỉnh lý y phục, cúi người cúi đầu.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi cúi đầu."
"Ha ha ha..." Lão nhân vui vẻ vô cùng, mặt mày rạng rỡ, đợi cho Tần Dương lạy xong ba bái, liền vội vàng nâng Tần Dương dậy: "Tốt, rất tốt a. Đợi khi trở về Tông môn, để cho ngươi bái tế liệt tổ liệt tông, coi như đã gia nhập vào Đạo môn ta rồi. Hảo đồ nhi, ngươi nhớ kỹ, vi sư họ Vệ tên Phong, tự là Thành Thực, chính là người Truyền đạo của Đạo môn."
"Sư tôn, ta thực ra tên là Tần Dương, Hữu Đức chỉ là ta thuận miệng bịa ra..." Tần Dương cất tiếng cười gượng, ngượng ngùng khai thật ra...
"Không tệ không tệ, họ Tần tên Dương, tự Hữu Đức, nên ngươi hữu duyên với Đạo môn ta!" Lão đầu cười ha hả, ánh mắt lấp lóe nhìn Tần Dương, không biết nghĩ đến điều gì, hoa tay múa chân, mặt mày rạng rỡ...
Tần Dương không nói lời nào, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó rất không thích hợp...
Vệ Phong, Vệ Thành Thực...
Lão nhân này tính tình xấu xa không muốn thấy người khác tốt, vậy mà lại có một cái tên cao thượng như thế, Vệ Thành Thực, giữ gìn sự thành thực, rõ ràng không phải là phong cách của lão nhân này...
Tần Dương còn chưa kịp nghĩ ra điểm nào không thích hợp, lão nhân bỗng nhiên đứng lên, chỉ về phía chân trời xa xa.
"Đồ nhi ngoan, nơi đó chính là sơn môn."
Nơi đó thần quang ngút trời, giống như một cột sáng khổng lồ sừng sững trong thiên địa, linh khí nồng đậm hóa thành mảng lớn sương khí nồng đậm, phiêu đãng đầy trời, nhìn từ xa xa trước tiên liền cảm nhận được sự tráng lệ huy hoàng của nó.
Lúc này, chưa nhìn thấy hình dáng tông môn, nhưng cũng đã có thể tưởng tượng được mức độ như thế nào, mình quả thật là ếch ngồi đáy giếng.