Không có khách, Tần Dương dứt khoát treo bảng hiệu nghỉ bán, quay về hậu viện thí nghiệm sách kỹ năng 《 Phù Lục sơ giải 》vừa có được.
Trước đây mặc dù không sờ được nhiều sách kỹ năng, nhưng lác đác gộp lại cũng không ít, đáng tiếc phần lớn đều là cạy cửa mở khóa, bí quyết hầm canh, bí phương ướp thịt quay, vân vân...
Thứ có liên quan đến vấn đề tu luyện, một quyển tốt nhất chính là Thanh Vân quyết mà hiện tại hắn đang tu luyện. Trong bốn phẩm cấp lớn Kinh, Điển, Pháp, Quyết, bản Thanh Vân quyết này chỉ là một bản hạ phẩm trong cấp "Quyết" mà thôi, nhưng ưu thế ở điểm công chính ôn hòa, có thể vững chắc căn cơ, về sau có công pháp tốt hơn cũng dễ dàng thay đổi, không có hạn chế gì.
Lần này, mãi mới nhặt được một quyển 《 Phù Lục sơ giải 》, cho dù là để cho chính mình dùng cũng tốt, chế phù kiếm tiền cũng tốt, đẳng cấp liền lập tức tăng cao.
Phải biết rằng, những phù triện hắn làm ra lúc trước, tất cả đều là phù triện cơ sở, thiếu đi phần cốt lõi nhất, đó chính là phù đảm. Trong một năm vừa qua, cũng không phải Tần Dương chưa từng thử qua, nhưng tỉ lệ chế tác thành công phù triện hoàn chỉnh rất thấp, mà hắn cũng không có nhiều vốn liếng để đốt tiền luyện tập, cho nên tạm thời từ bỏ.
Bây giờ nhặt được bản sách kỹ năng này, phải tranh thủ nhanh chóng trước tiên chế tác một nhóm rồi nói tiếp, buôn bán cũng được, trang bị cho chính mình cũng tốt, ít nhất sức chiến đấu của hắn có thể gia tăng lên một khoảng lớn. Lúc trước, khi tại Âm Hòe quỷ mộ, nếu như hắn có tám mươi, một trăm tấm phù triện phòng thân thì đã sớm nện chết đám quỷ tốt đón dâu đó rồi, cần gì phải dốc vốn liếng đốt Linh hương...
Lấy ra đống phù triện cơ sở đã tích góp được từ trước, đa số là ngũ hành phù triện, loại tương đối dễ bán, ngoài ra chính là các loại phù triện dùng để bỏ chạy như Phong hành phù...
Một xấp phù triện dày cộp đặt lên bàn, phù triện cơ sở rộng hai tấc dài năm tấc nằm ở đó, trong một diện tích không lớn dày đặc chi chít các loại phù văn và phù lộ, chỉ có ở vị trí trung tâm, vị trí quan trọng nhất của phù đảm là vẫn còn trống.
Mạnh hay không mạnh, tất cả dựa vào đảm, lời nói này tuy rằng có chút bất công, nhưng uy lực của phù triện quả thực có hơn phân nửa là bởi phù đảm. Cùng một phù triện cơ sở, phù đảm khác nhau liền có thể quyết định phù triện thành phẩm đến cùng là hạ phẩm hay là trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm...
Nhấc bút chấm mực, vén tay áo nhấc bút, giống như bản năng, ngay khi hạ bút xuống, ánh mắt Tần Dương hơi hơi ngưng tụ, chân nguyên lưu chuyển, trên ngòi bút toát ra bạch quang dài một tấc, vô cùng linh tính, hạ xuống trên lá phù, chỉ trong nháy mắt ngòi bút xê dịch di dời, chỉ rất ít mấy nét liền nhấc lên.
Tức thì, nhìn thấy tại vị trí trung tâm của phù triện, một cái phù văn màu đỏ thoạt nhìn đơn giản sáng lên, sau đó ánh sáng đỏ tràn ra, lan ra toàn bộ phù triện, những phù văn, phù lộ khác đều sáng lên, sau đó kết nối với nhau, toàn bộ tấm phù triện được bao phủ trong một tầng ánh sáng đỏ, không lâu sau, quang mang tiêu tán, tấm phù vẫn nằm đó.
Nhưng lúc này, rõ ràng cảm nhận được trên đó có thêm một phần thần vận, đưa tay cầm lấy, có một chút hơi ấm truyền ra.
Sau khi hơi chút giám định, trên mặt Tần Dương không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên...
Pháp phù trung phẩm...
Cho dù là loại Thiêu đốt phù cấp thấp nhất, uy lực này chắc chắn vẫn mạnh hơn một đòn toàn lực của Tần Dương, quan trọng hơn là, thứ này gây ra sát thương liên tục, pháp khí cấp thấp bình thường muốn chống đỡ được nó cũng có chút khó khắn...
Như vậy mà chỉ là sơ giải ư? Đùa ta sao, sơ giải đã có uy lực mạnh như thế? Pháp phù trung phẩm, tại trong Dưỡng khí kỳ đã là cực hạn rồi, pháp phù thượng phẩm, đó chính là vượt qua cực hạn của Dưỡng khí kỳ, uy lực có thể so với một kích của tu sĩ đã đúc đạo cơ...
Còn tốt hơn cả dự đoán, Tần Dương lập tức cảm thấy sức mạnh tràn trề, hắn bắt đầu bổ sung phù đảm cho từng tấm từng tấm phù triện cơ sở.
Chế tác phù triện cơ sở rất mất thời gian và công sức, nhưng công việc bổ sung phù đảm này lại thực sự cực ít tiêu hao, tuy nhiên độ khó cũng cao hơn gấ mười so với chế tác phù triện cơ sở, thảo nào có ít Phù sư như vậy...
Trải qua ba canh giờ, Tần Dương bắt đầu từ Thiêu đốt phù, Hỏa cầu phù, rồi đến Tiểu Vân Vũ phù, Phong hành phù, Tiểu thổ bích phù, Tiểu kim thương phù, Tiểu khô mộc phù, một mạch bổ sung phù đảm cho tất cả phù triện cơ sở có trong tiệm.
Tổng cộng hơn một trăm tấm phù triện cơ sở, tất cả đều biến thành pháp phù trung phẩm, hơn nữa còn có một tấm vận may tốt, trở thành pháp phù thượng phẩm.
Pháp phù thượng phẩm a, uy năng có thể so với tu sĩ trúc cơ cầm pháp khí tung một đòn toàn lực...
Đáng tiếc, tấm pháp phù thượng phẩm duy nhất này lại là một tấm Tiểu Vân Vũ phù, là dùng để tưới Linh điền...
Hơn nữa, chỉ với một tấm như thế, thiếu một chút đã rút sạch toàn bộ chân nguyên của hắn...
"Ai..." Hắn không cam lòng thở dài một hơi. Tần Dương tiện tay cất tấm Tiểu Vân Vũ phù thượng phẩm này đi, hắn vốn dự định tiếp tục nghiên cứu Mặc lục, nhưng bây giờ không còn sức lực nữa rồi.
Tiêu hao hơn phân nửa, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống đả tọa để khôi phục chân nguyên, chợt cửa tiệm hóa bị đánh ầm ầm, nổ tung thành mảnh nhỏ.
Theo sau đám mảnh vụn tung tóe khắp nới, một bàn chân to chậm rãi hạ xuống, bước vào trong tiệm tạp hóa.
Tần Dương ngẩng đầu nhìn ra, hơi chút cau mày, người đến mặc một bộ trường sam màu xanh đen, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trông rất lão luyện, chính giữa đai lưng trên eo khảm một viên bảo thạch màu xanh, trên đai lưng hiện ra dày đặc chi chít đường vân phù lộ, đây là một cái đai lưng trữ vật, nó cao cấp hơn nhiều so với loại túi trữ vật cấp thấp trong tay Tần Dương...
Khóe mắt lại thoáng nhìn qua tay áo đối phương, nhìn thấy trên đó có thêu một cái chữ "Vạn"...
"Ngươi chính là chủ tiệm hả? Trước đây từng thu thập thi thể phải không?" Thanh niên này nhấc tay phủi phủi trước mũi, giống như ngửi được mùi lạ gì đó, vẻ mặt đầy chán ghét: "Thật đúng là kẻ nhặt xác, nhìn bộ dạng của ngươi, cũng chẳng khác thi thể bao nhiêu..."
Sau khi bỏ lại một câu nói đó, gã liền xoay người đi ra ngoài. Ngay sau đó, hai gã người hầu đi theo phía sau y bước vào. Một kẻ trong đó nhìn lướt qua Tần Dương với vẻ mặt chán ghét, giọng nói đầy kiêu căng.
"Tiểu tử, ngươi gặp may mắn rồi. Nhìn bộ dạng gà rù của ngươi, đoán chừng cũng chưa bao giờ gặp được đại nhân vật như vậy, đã bị sợ chết khiếp rồi đi? Nghe cho cho rõ đây, vị này chính là Cừu quản sự của Vạn Vĩnh thương hội chúng ta. Bây giờ có công việc tìm ngươi, ba trăm linh thạch nhất phẩm, đi thôi, đừng lãng phí thời gian, thời gian của Cừu quản sự rất quý giá..."
Lời nói vừa mới dứt, gã nhân viên thương hội đã đứng ở bên cạnh Tần Dương, biểu hiện cho thấy nếu như Tần Dương dám nói ra một cái chữ không, gã liền cưỡng ép lôi đi...
"Nói ngươi nha, còn ngây ra đó làm gì? Nhìn bộ dạng của người kìa, chỉ ba trăm linh thạch nhất phẩm đã khiến ngươi sững sờ vậy rồi hả?"
"Được rồi, bớt nói mấy câu đi. Tên gia hỏa này, linh lực dao động nhiều nhất là Dưỡng khí tầng hai, chưa từng nhìn thấy khoản tiền lớn lên đến ba trăm linh thạch cũng là bình thường..." Một tên nhân viên khác ở bên cạnh mỉm cười chế nhạo, thuận miệng chen vào một câu...
Hai gã nhân viên thương hội một trái một phải, nắm lấy vai Tần Dương, áp giải Tần Dương đi ra phía ngoài. Khóe mắt Tần Dương giật giật, không nói gì cả, tùy ý cho đối phương lôi hắn ra khỏi tiệm.
Vừa ra khỏi cửa, hắn nhìn thấy bên ngoài cửa còn có bảy người, đều là người tại thành Tây từng làm công việc thu dọn thi thể.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Dương âm thầm cười khổ, vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ, về việc hai gã đệ tử của Vạn Vĩnh thương hội và Vô Lượng đạo viện kia, khẳng định là không thể truy tra được đến mình, người biết tình hình đã chết rồi, hai món hàng đã được an táng tại Âm Hòe quỷ mộ, hiện tại người sống chắc chắn khó tiến vào nơi đó, nữ quỷ Đức phi kia không biết đang phát điên thành dạng gì, bọn họ đừng mong truy tra được đến đó...
Nào ngờ, ngàn tính vạn tính, cũng không tính được, phía Vạn Vĩnh thương hội hoàn toàn không cần truy xét, trực tiếp thô bạo không nói lý, một hơi moi hết toàn bộ những người từng làm công việc thu dọn thi thể tại thành Tây này...
Nếu nói thật sự chỉ đi làm việc thu dọn xác chết, có bị đánh chết Tần Dương cũng không tin.
Nhưng cũng may mà, mình chưa khôi phục chân nguyên, đám người này đã coi mình là con gà yếu...