Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dương có phần không nói nên lời, lời này rốt cuộc là khen ngợi hay là mắng người...

Lão nhân lải nhải, ân cần giáo huấn hết nửa canh giờ...

Tần Dương đứng nghe giống như bị giội một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, cả người đều sắp ươt đẫm rồi...

Lúc đầu hắn còn có chút đổi mới ánh mắt về lão nhân, còn tưởng rằng ông ta đang hiến dâng bản thân vì sự nghiệp vĩ đại, nào ngờ, vừa mới quay đầu liền bắt đầu dạy bảo đồ đệ nhất định phải học được những kỹ năng cần thiết: Hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ, cạy cửa mở khóa...

Vốn đang có suy nghĩ mới mẻ, đổi mới về Đạo môn, khó thể kiềm chế mà rơi vào tâm trạng kính ngưỡng các thế hệ tiền nhân, bỗng nhiên, lão nhân nhoáng một cái, quét hắn rơi vào trong bụi bặm, nói với hắn rằng, kính ngưỡng tiền nhân như vậy là đủ rồi, nghìn vạn lần đừng học theo, nếu không sẽ chết rất thảm...

May là lão nhân này còn giữ lại một chút thể diện cuối cùng, tự cảm thấy không có mặt mũi tiến vào từ đường...

Được rồi, Tần Dương nghĩ lui nghĩ tới, cũng cảm thấy mình không có mặt mũi đi bái tế các thế hệ tiên tổ này...

Nhưng có một điểm, lão nhân nói rất đúng, trước tiên phải bảo đảm mình sống sót, mới có thể truy cầu thứ khác.

Trong lúc lão nhân đang điên cuồng quán thâu kinh nghiệm, tri thức, thực hiện tẩy não cho Tần Dương, từ phía xa xa lại có hai người đi tới.

Trong đó có một người râu tóc bạc trắng, khoác trường bào xám, điểm dễ nhận thấy nhất chính là vị lão giả này hai mắt bị hủy, hốc mắt giống như là bị lửa thiêu đốt, trông rất dữ tợn, nhưng khí chất của lão giả này lại vô cùng ôn hòa, mặt mũi hiền lành, đôi mắt dữ tợn đó cũng khó thể át được khí chất trên người lão.

Còn có một người, mặc bộ trường sam màu lam thẫm, mập mạp trắng trẻo, nét mặt tươi cười hiền lành thiện lương, trong ánh mắt có chút thấp thỏm, có chút mong chờ, hai đan vào nhau, giống như là xoa xoa tay khẩn trương, đi theo sau vị lão giả mù kia nửa bước, ngoan ngoãn theo sau, rất cung kính.

Ánh mắt Tần Dương nhảy dựng, vẻ mặt kinh ngạc, đây chẳng phải là Trương Chính Nghĩa sao!

Tiểu tử này làm sao cũng bị lừa gạt vào Đạo môn rồi?

Bỗng nhiên, trong lòng Tần Dương bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới những lời gã từng nói, làm sao còn không rõ, sư môn mà tiểu mập mạp một lòng muốn gia nhập vào, chắc chắn chính là Đạo môn!

Lão giả dẫn tiểu mập mạp đi tới, không nói lời nào, đưa gã đến trước từ đường.

Sau đó liền nhìn thấy vẻ mặt tiểu mập mạp ngây ra, hiển nhiên cũng rơi vào trong ảo cảnh, không bao lâu sau, tiểu mập mạp thùm thụp quỳ rạp trên mặt đất, gào khóc thảm thiết, khóc đến mức sắc mặt trắng bệch, cảm xúc bi thiết trào ra, sắp khóc đến không ra hơi rồi...

Chờ đến khi tiểu mập mạp tỉnh táo lại, lão giả mù lại thực hiện tẩy não theo thủ tục. Nhưng lần này không giống như lão nhân, thay vào đó, lão giả điên cuồng rót vào đầu óc tiểu mập mạp những lý luận tà môn ma đạo, rất sợ dạy gã không xấu được...

Tần Dương đứng ở một bên, mí mắt nhảy loạn, kinh hãi run rẩy...

Mà tiểu mập mạp thì mặt đầy bi thiết, rất ngoan ngoãn gật đầu liên tục, thậm chí còn lấy ra cuốn sổ nhỏ, mỗi một câu nói của lão giả mù đều coi là lời lẽ chí lý, ghi chép lại toàn bộ.

Lão giả mù đưa bàn tay già nua, xoa xoa đầu tiểu mập mạp, vẻ mặt vui mừng.

Sau khi hoàn thành thủ tục giáo huấn tẩy não xong, lão giả mới dẫn tiểu mập mạp đi tới.

"Xin chào Vệ sư huynh." Lão giả mù tiến tới trước, hơi hơi cúi đầu chào.

"Chào Mông sư đệ." Lão nhân gật đầu chào lại, sau đó đưa tay kéo Tần Dương tới: "Tần Dương, vị này chính là sư đệ của lão phu, Người thủ lăng của Đạo môn, Mông Nghị, rất giỏi về phong thủy phong thủy, đấu sổ bát quái, trận pháp cấm chế. Về các phương diện này, trong toàn bộ Đạo môn, không có ai vượt qua được hắn. Nếu sau này ngươi có điều gì cần thỉnh giáo về phương diện này, có thể tới tìm Mông sư thúc."

"Tần Dương xin chào Mông sư thúc." Tần Dương cung cung kính kính tiến lên chào.

Mông Nghị gật gật đầu, kéo tiểu mập mạp tới, giới thiệu: "Trương Vĩ, vị này chính là Người truyền đạo của Đạo môn, Vệ Phong. Vệ sư bá của ngươi học vấn uyên bác nhất, biết nhiều hiểu rộng, đọc qua là biết. Hơn nữa, những gì nắm giữ được đều tinh thông, cho dù không đạt được mức độ lô hỏa thuần thanh, cũng chỉ vì không rảnh để nắm giữ tinh tiến, mà không phải vì không hiểu. Đây là người toàn tài duy nhất trong Đạo môn. Nếu ngươi muốn học thứ gì, muốn hỏi về việc gì mà người khác không biết không hiểu, thì ngươi cứ tìm tới Vệ sư bá của ngươi."

"Xin chào Vệ sư bá." Tiểu mập mạp ngoan ngoãn tiến tới trước một bước, khom người chào, sau đó lại hơi hơi xoay người, thi lễ với Tần Dương: "Xin chào Tần sư huynh, tiểu đệ Trương Vĩ xin chào, sau này mong Tần sư huynh chỉ giáo nhiều hơn."

"Trương sư đệ khách sáo. Vi huynh họ Tần tên Dương, tự Hữu Đức. Nếu đã là sư huynh đệ, Trương sư đệ cứ gọi thằng tên ta là được." Tần Dương cười giả lả đáp lễ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Trương Vĩ.

"Không dối gạt Tần sư huynh, tiểu đệ họ Trương tên Vĩ, tự Chính Nghĩa, Tần sư huynh thích gọi sao cũng được." Trương Vĩ mỉm cười ngượng ngùng, giống như là có chút mất tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều...

Sau đó, hai người liếc nhìn nhau, cùng lúc nặn ra một nụ cười, ánh mắt điên cuồng giao lưu.

Tần Hữu Đức, Tần sư huynh, ngươi lừa ta lâu như vậy, ta vậy mà không thể nhìn ra kẽ hở, lợi hại a.

Trương Chính Nghĩa, Trương sư đệ, diễn xuất nghịch thiên a, tiếng khóc đó thực sự là chân thành tha thiết, thất kính rồi.

Hai lão nhân bên cạnh, không nhận ra được gì, chỉ cảm thấy hai vị đệ tử mới thu nhận này, có vẻ thuận mắt hơn nhiều...

"Vệ sư huynh, đã lâu như vậy, cuối cùng cũng thu đệ tử, bọn ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Thế hệ Người truyền đạo tiếp theo, xem như đã có kết quả." Mông Nghị cất tiếng thở dài, trong giọng nói có sự tán thưởng: "Tần sư điệt có thể được Vệ sư huynh lựa chọn, chắc chắn là kỳ tài ngút trời, mỗi hạng đều có thể làm cho Vệ sư huynh thỏa mãn. Phải biết rằng, Vệ sư huynh có tiếng kỹ tính. Không giống như đệ tử này của ta, thông minh thì thông minh, chỉ là quá thiện tâm, ta cũng không biết thu hắn nhập môn có phải là hại hắn hay không..."

"Mông sư thúc quá khen."

"Sư tôn làm sao có thể hại ta, tất nhiên là ta làm không tốt."

Tần Dương và Trương Vĩ cùng mở miệng.

Lão nhân ở bên cạnh cũng lắc đầu: "Mông sư đệ, đừng quá lo lắng. Bọn nó đều còn nhỏ..."

"Chỉ mong vậy đi..." Mông Nghị cất lời than nhẹ, xoa xoa đầu Trương Vĩ: "Trương Vĩ, về sau ghi nhớ kỹ, nhập Đạo môn ta, quyết không thể làm người lương thiện. Tâm địa ngươi lương thiện chất phác là chuyện tốt, nhưng vi sư không muốn ngươi chết sớm. Mấy vạn năm qua, biết bao nhiêu người lương thiện chất phác đã phải chết sớm. Đây là thế giới người ăn người, rất tàn khốc. Tần sư huynh của ngươi có thể được Vệ sư bá thu vào môn hạ, mỗi một hạng tất nhiên đều hơn xa ngươi, về sau ngươi nhớ phải học tập Tần sư huynh người nhiều nhiều vào."

"Sư tôn, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ theo học Tần sư huynh học tập chăm chỉ." Trương Vĩ ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt tiểu mập mạp tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Tần Dương gật đầu xác nhận, trong lòng bối rối, lời này của Mông sư thúc rõ ràng là đang khen ngợi, tại sao nghe vào tai lại giống như lời lão nhân nói vậy chứ, không giống như là lời gì hữu ích...

Ý tứ này chính là mình bụng dạ khó lường, xấu xa hơn, xảo trá hơn Trương Vĩ sao?

Tần Dương nhìn chằm chằm Trương Vĩ, không khỏi âm thầm cảm thán, tài năng siễn xuất của tiểu tử này chắc chắn là cấp bậc siêu sao, lại còn chất phác lương thiện, không còn có người nào thích hợp với Đạo môn hơn tên này nữa rồi.

Trong lòng thầm nghĩ về Trương Vĩ, hãm hại mình không chút lưu tình, khi thấy nguy hiểm, lòng bàn chân liền trơn như bôi dầu, hơn nữa, với tài năng diễn xuất siêu sao, ngay cả tiền bối Đạo môn đều có thể bị lừa dối, đặt ở bên ngoài, sợ rằng không có người nào cảm thấy gã không phải là người tốt...

Mông sư thúc lo lắng là dư thừa, loại mầm tai họa này, có lẽ có thể sống rất lâu rất lâu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK