Một bên là đối địch cũ, một kẻ đối địch thậm chí có thể khiến bọn họ mất đi hi vọng tiến vào nơi Tử Tiêu đạo quân tọa hóa...
Một bên khác là bí cảnh, nơi có khả năng sẽ có vô số bảo vật.
Ngay cả là kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn như thế nào, Hứa Thận hơi hơi rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không muốn nhìn Đa Nhạc quỷ vương lần nào nữa, đỡ phải khó chịu, trong lòng thì âm thầm suy nghĩ, dù sao Đa Nhạc quỷ vương mạng không tốt, cũng vào không được, chỉ cần mình ở trong đó lấy được nhiều chút chỗ tốt, nếu là may mắn, lấy được Đa Bảo Thiên Luân của Tử Tiêu đạo quân, cho dù buông tha cho kẻ đối địch cũng không có gì là không được.
Dù sao đối phương vào không được, mình lại có cơ hội, suy nghĩ như vậy, tâm trạng của lão ta tức thì tốt lên rất nhiều.
Đa Nhạc quỷ vương hành sự quyết đoán, cũng không quan tâm tới Quỷ thành, trực tiếp mang theo Đức phi rời khỏi Âm Hòe quỷ mộ, ra bên ngoài chờ đợi.
Chỉ có Đức phi, vẻ mặt vẫn phức tạp như trước, cô ta cắn môi, vẻ mặt không cam lòng.
Đa Nhạc quỷ vương vỗ vỗ vai cô ta, nhẹ giọng nói: "Dung nhi, đừng có không cam lòng, những nhân vật cấp Đạo quân phong hào đều là kẻ kinh tài tuyệt diễm, có một không hai. Loại nhân vật này, cho dù không biết vì sao tọa hóa tại nơi đây, nhưng trong huyệt mộ nhất định sẽ trùng điệp nguy hiểm, tiến vào trong đó cửu tử nhất sinh. Ngay cả là vi phụ, nếu thật sự có thể đi vào, cũng không chắc có thể an toàn rút lui, bọn họ nghĩ quá đơn giản..."
"Phụ thân, ta không tiếc nuối chuyện này." Đức phi mím môi, vẻ mặt phức tạp: "Lúc trước ta đã thấy tên tiểu tặc đó, hắn nhảy vào vực sâu, hiện tại e rằng hắn đã tiến vào trước một bước..."
"Hả? Dung nhi, ngươi thật sự nhìn trúng tên tiểu tặc đó rồi sao?" Đa Nhạc quỷ vương có chút kinh ngạc, sau đó lắc đầu than thở: "Nghe ngươi nói, tên tiểu tặc đó chỉ là Dưỡng khí, tại trong mộ của Đạo quân phong hào, hắn còn chẳng đáng làm pháo hôi. Lúc này, tám chín phần mười là đã chết rồi."
Đức phi mím mím môi không nói lời nào, trong lòng cảm thấy phụ thân nói không sai, tu sĩ Trúc cơ tiến vào nơi đó còn là pháo hôi, huống chi là Dưỡng khí, chỉ là, nghĩ đến những chuyện trước đây, Đức phi lại cảm thấy tên tiểu tặc đáng ghét sẽ không chết dễ dàng như vậy...
...
Bên bờ vực thẳm, các tu sĩ dưới trướng Vạn Vĩnh thương hội và đệ tử của Vô Lượng đạo viện đều đã tới nơi.
Đảo mắt nhìn qua, tu vi thấp nhất cũng là Trúc cơ, không có bất cứ một tu sĩ Dưỡng khí nào. Nhìn người phía bên Vạn Vĩnh thương hội thì không nhận ra được gì, nhưng với đệ tử của Vô Lượng đạo viện, nhìn kí hiệu thêu trên trang phục của bọn họ liền biết, có hai mươi tám đệ tử nội môn, ba đệ tử chân truyền.
Ba đệ tử chân truyền này, toàn bộ đều là tu sĩ Tam nguyên, so với hai vị trưởng lão Hứa Thận, Bạch Vân Phi, cũng chỉ thấp hơn một đại cảnh giới mà thôi.
Sau khi người đã đến đông đủ, phía bên Vô Lượng đạo viện đi ra một người, xách theo một tên quỷ binh bị trói chặt, quanh thân quấn quanh linh quang xiềng xích, tiện tay ném nó vào vực sâu.
Chỉ trong khoảnh khắc, trên vách đá hình trụ liền tỏa ra hào quang, khí tức ôn hòa và mênh mông chính khí, giống như gợn sóng bồng bềnh, phiêu miểu mờ ảo, chỉ với khí tức toát ra này đã để cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa hơn không ít.
Nhưng mà, tên quỷ binh kia bị hào quang nhu hòa nhẹ nhàng quét qua, liền lập tức nổ tung thành bột mịn, quỷ khí mạnh mẽ chưa kịp bộc phát ra thì đã tan biến trong hào quang nhu hòa.
"Không lỗ là huyệt mộ của Đạo quân phong hào, hào quang tỏa ra này, mênh mông và chính khí, trong nhu có cương, vật âm tà rơi vào trong này, cho dù là cấp bậc Quỷ Vương, e rằng cũng sẽ chết ngay lập tức. Đa Nhạc quỷ vương có thể trốn thoát ra được, thật đúng là cực kỳ may mắn..." Trên mặt Tiền chưởng quỹ có vẻ kinh hãi, cất tiếng cảm khái.
"Hừ, Đa Nhạc tiểu quỷ trái lại đã nói thật." Hứa Thận đứng ở một bên, mặt hiện nét cười nhạt, việc thả tên quỷ binh này vào dđể thăm dò chính là đề nghị của lão ta...
"Được rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi xuống đi. Hào quang này không có tác dụng gì với bọn ta." Tiền chưởng quỹ bước ra một bước, làm gương cho binh sĩ, nhảy xuống.
Tuy nhiên, không ai ngờ được, khi Tiền chưởng quỹ chỉ vừa hạ xuống khoảng mấy trượng, trên thạch bích lại phát ra hào quang nhu hòa, nâng y lên. Quanh người Tiền chưởng quỹ tỏa ra linh quang, cuộn cuộn mãnh liệt, nhưng mà căn bản không thể ảnh hưởng đến hào quang nhu hòa.
Tình cảnh này thật là bối rối...
Tiền chưởng quỹ bay ngược trở về, vẻ mặt rất khó coi.
"Có lẽ đây là một sự bố trí của vị kia. Thảo nào lối vào này không hề được giấu giếm. Thần hải bọn ta là không có cách nào tiến vào, trừ khi có cường giả tự mình xuất thủ, cưỡng ép phá vỡ lối vào nơi đây."
"Cưỡng ép phá vỡ cũng không chắc có thể đi vào nha. Nơi tọa hóa của vị đó, chín mươi chín phần trăm là có thể diễn hóa ra một vùng bí cảnh. Nếu như thật sự đã có chuẩn bị sẵn, khi lối vào bị cưỡng ép phá vỡ, bí cảnh cũng sẽ ẩn vào hư không, không còn tung tích." Vẻ mặt của Bạch Vân Phi cũng rất khó nhìn...
"Mọi người, cùng nhau thử xem." Hứa Thận mặt mày âm trầm, cất tiếng quát lên, bảo đệ tử của Vô Lượng đạo viện cùng tiến lên, bản thân lão ta cũng nhảy xuống, hành động này rõ ràng là không tin tưởng Tiền chưởng quỹ, sợ bị lừa...
Đáng tiếc, sau khi Hứa Thận nhảy xuống, cũng giống như Tiền chưởng quỹ, lão ta bị hào quang nâng lên, căn bản không thể đi xuống, ba vị Tam nguyên tu sĩ cũng bị nâng lên, chỉ có tu sĩ Trúc cơ mới không bị hào quang cản trở, tùy ý cho bọn họ hạ xuống.
Một đám Trúc cơ rơi xuống vực sâu và biến mất, mấy người còn lại đứng ở bên bờ vực sâu, sắc mặt vô cùng khó coi...
Tại lối vào Âm Hòe quỷ mộ, đôi mắt Đa Nhạc quỷ vương lấp lóe, tập trung thị lực, giống như đích thân đứng tại bên cạnh, tận mắt nhìn thấy rõ ràng tình hình xảy ra bên bờ vực sâu, nhìn thấy tình huống này, y không khỏi bật cười hả hê.
Nghĩ tới việc mình vào không được nhưng ít nhất được cho không ba kiện linh khí thượng phẩm, còn Hứa Thận vào không được thì cái rắm cũng không có, tâm tình y cảm thấy rất tốt...
...
Trong bí cảnh, Tần Dương không biết rằng đã có ít nhất hơn ba mươi tu sĩ Trúc cơ tiến vào đây, hắn còn đang nghiên cứu kỹ bản đồ, đối chiếu mọi thứ trên bản đồ và bí cảnh.
Trước đây, phát hiện được Dong Thụ yêu, xác nhận ở đó có Dong Thụ yêu, chính là công lao của bản độ độ nét cao. Bản đồ hình xăm trên da người mà Vạn Vĩnh thương hội lấy được, chắc chắn không thể rõ ràng được như vậy.
Đối với cao thủ mà nói, rõ ràng hay không có thể tác dụng không lớn, nhưng đối với hắn, đó có thể là sự khác biệt giữa sinh và tử.
Trên bản đồ có chỉ dẫn lộ tuyến rõ ràng, đáng tiếc là không ít nơi trên đường đi đều có nguy hiểm to lớn, Tần Dương chỉ có thể nỗ lực tránh đi.
Trèo đèo lội suối, đi đến trước một vùng đầm lầy, Tần Dương dừng lại, nhìn đầm lầy này, hơi hơi cau mày.
Nhìn đầm lầy này rất bình thường, nhưng bên trong có sương mù bao phủ, chướng khí sinh sôi, chỉ mới đứng sát ở bên bờ ngửi ngửi, liền có cảm giác choáng váng.
Tập trung thị lực nhìn tới, nhìn không thấy bên trong có chút sinh cơ nào, thủy thảo thưa thớt, toát ra tử khí trầm trọng.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, loại địa phương này, tuyệt đối rất nguy hiểm, hoặc là bản thân đầm lầy này nguy hiểm vô cùng, hoặc chính là bên trong có tồn tại thứ gì đó kinh khủng.
Tần Dương đi vòng theo đầm lầy, theo một bên để đi vòng qua.
Sau nửa ngày, cuối cùng hắn vòng qua phạm vi đầm lầy, nhưng mà khi ngẩng đầu lên nhìn, nét mặt Tần Dương cứng lại.
Mấy cây phía bên trái, và những dấu vết mờ nhạt mơ hồ, thậm chí là những thủy thảo thưa thớt ở trong đầm hay những vũng nước trũng xuống kia, tất cả đều giống y chang những gì nhìn thấy lúc trước.
Hắn vậy mà đã trở lại địa điểm ban đầu!
Tần Dương yên lặng quan sát bản đồ trong đầu, lại nhìn đầm lầy trước mặt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút minh ngộ.