Trong lòng Tần Dương hiểu rất rõ, lai lịch của hắn và Trương Chính Nghĩa vẫn còn nghi vấn, chỉ cần không phải ngu ngốc thì đều sẽ có nghi ngờ.
Chỉ là hiện tại ở nơi này toàn bộ là tu sĩ Trúc cơ, mọi người cũng không cho rằng hai tên tu sĩ Dưỡng khí có thể gây ra sóng gió gì, hơn nữa, không ai tại đây muốn làm phức tạp tình hình, Bạch Ngọc Đường cũng thừa nhận quen biết, mọi người mới giả bộ hồ đồ.
Thực ra, xét đến cùng chính là khinh thường hai sư huynh đệ hờ này.
Bản thân Tần Dương rất rõ ràng, hiện tại cho dù muốn đi riêng cũng không thể được, tên khốn khiếp Cừu quản sự này giấu giếm sát ý, người khác chỉ cho rằng đó là phản ứng của gã ta đối với những mối nguy hiểm có khả năng xuất hiện ở xung quanh nhưng Tần Dương lại cảm ứng được rõ ràng, lưng mình nặng trĩu giống như có gánh nặng trên lưng, thỉnh thoảng kích thích khiến tâm thần hắn giật nảy mình.
Tên khốn khiếp này là thật sự muốn giết mình, chỉ có một chút xíu nghi ngờ cũng muốn thà giết lầm không bỏ sót.
Chỉ là, đã tiến vào nơi đây, gã ta làm sao còn so đo chuyện lúc trước chứ?
Tần Dương vẻ mặt bình tĩnh, đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường, trong lòng suy nghĩ xem bước tiếp theo nêm làm thế nào.
Không bao lâu sau, người của Vạn Vĩnh thương hội quay trở lại, rõ ràng đã thiếu đi hai người, Cừu quản sự thuận miệng ứng phó một câu, nói rằng hai người thử đi xem xét xung quanh, nhìn có thể hay không đi vòng qua vùng đầm lầy này.
Không quan trọng người khác có tin hay không, mình tin là được rồi.
Lại lần nữa đi tới sát biên giới đầm lầy, Tần Dương lặng lẽ lấy ra hai tấm Phong hành phù tồn kho, tiện tay nhét vào trong giày của mình, chân nguyên tràn ra, lan ra theo các đường nét đạo văn trên Phong hành phù, chậm rãi kích hoạt Phong hành phù.
Để kích hoạt phù đảm, có thể trực tiếp một hơi kích phát toàn bộ phù triện, tốc độ càng nhanh nhưng thời gian duy trì lại ngắn, với cách kích hoạt hiện tại, phù triện sẽ không tiêu tan nhanh chóng, thời gian duy trì lâu dài hơn, nhưng tốc độ sẽ chậm đi một ít.
Giống như Thu Thiền pháp phù vậy, với cách kích hoạt như thế này, chỗ tốt chính là bắt đầu từ khi kích hoạt đến tiếp sau gần như không có linh lực dao động.
Đáng tiếc, loại phương pháp này, ngoại trừ những Phù sư có hiểu biết sâu về phù triện ra, người khác rất ít biết, bởi vì phương pháp kích hoạt tương đối phức tạp, liên quan đến việc kiểm soát chân nguyên, chân nguyên vận chuyển trên phù lộ còn khó khăn hơn cả khi trực tiếp chế phù...
Sau khi kích hoạt phù triện xong, Tần Dương tiếp tục yên lặng vận chuyển Tàng Không thuật, thu liễm linh lực dao động toàn thân.
"Mọi người cẩn thận." Sau một tiếng hô to nhắc nhở, mọi người lần lượt tiến vào phạm vi đầm lầy.
Mới vừa tiến vào, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhớ tới những lời Tần Dương nói cho mình biết lúc trước, mặc dù trong lòng còn nghi hoặc, bước chân lại tăng nhanh tốc độ, cạm bẫy bùn lầy trong đầm hầu như không gây ảnh hưởng gì trước loại tốc độ này.
Bạch Ngọc Đường tăng tốc, đám người Vô Lượng đạo viện cũng tăng tốc theo, Tần Dương lặng lẽ không lên tiếng, cùng xen lẫn trong đám người.
Cũng không biết có phải vì nơi đây có không ít cao thủ hay không, sau khi tiến vào phạm vi đầm lầy, cuồng chạy nửa canh giờ vẫn không thấy quỷ dị lúc trước xuất hiện, chỉ có sự tĩnh mịch của bản thân nơi đây, không có nguy hiểm gì khác.
Tần Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có thể là thứ quỷ dị đó cảm thấy không thể địch lại, nên chủ động giấu kín rồi.
"Bì bõm."
Sau một hồi tiếp tục cuồng chạy, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh vật rơi xuống nước.
"Khống thấy Lưu Phi nữa rồi!" Một cao thủ Vạn Vĩnh thương hội đè thấp giọng, cất tiếng kinh hô.
"Đi, đừng dừng lại, mọi người cẩn thận chút!" Cừu quản sự mặt âm trầm, mắt sắc bén như chim ưng đảo quét một vòng, trầm giọng quát khẽ.
Trong lúc nhất thời, tốc độ tiến tới của đám người tăng nhanh thêm ba phần, không ít người bắt đầu vận chuyển chân nguyên để tăng nhanh tốc độ.
Dao động Linh lực khuếch tán ra, Tần Dương đang cuồng chạy trong đoàn người phía trước chợt khẽ biến vẻ mặt, bước chân không khỏi nhanh thêm ba phần.
"Lõm bõm!"
Lại thêm một âm thanh rơi xuống nước, mọi người cảnh giác nhìn lại, chỉ nhìn thấy trong một hõm nước nhỏ bắn tung tóe lên bọt nước, không có nhìn thấy nửa cái bóng nào.
"Vương Hổ cũng không nữa thấy rồi..." Tiếng hinh hô trầm thấp khiến sắc mặt mọi người trở nên rất khó coi.
Hai tu sĩ Trúc cơ, mặc dù không phải rất mạnh, nhưng cũng có pháp khí hộ thân, chân nguyên hộ thể, thứ gì lại có thể khiến cho hai tu sĩ Trúc cơ thậm chí không có cả thời gian phát ra cảnh báo, trong nháy mắt liền biến mất không còn tung tích.
"Mẹ, thứ quỷ gì vậy chứ, lăn ra đây cho lão tử!" Một thanh niên cường tráng tròng mắt đỏ lên, bước đến hõm nước nhỏ kia, tay cầm một cây trường mâu trào dâng linh quang, người đầy sát khí.
Khi đi đến bên cạnh vũng nước nhỏ, vừa nhìn xuống, thanh niên liền trừng lớn mắt, cất tiếng gọi to.
"Vương Hổ!"
Trong vũng nước, thủy thảo thưa thớt chậm rãi tách ra, bên trong xuất hiện một thi thể không thấy sọ não, lẳng lặng lơ lửng ở đó.
Trên thân thi thể, quần áo vẫn nguyên vẹn, không nhìn thấy có vết thương nào, con mắt mở ra giống như đang nhìn chăm chú phía trước, trên gương tái xanh toát ra nét tươi cười, có chút quỷ dị.
Dường như nhìn thấy thanh niên tới gần, ánh mắt thi thể nhìn chằm chằm vào gã, miệng hơi hơi mở ra, cánh tay giống như muốn giãy giụa vươn ra khỏi mặt nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thanh niên không có suy nghĩ nhiều, phía dưới là bạn tốt của mình, trong vô thức gã liền vươn tay bắt lấy tay của thi thể kia.
Khi kéo thi thể của Vương Hổ ra khỏi mặt nước được một nửa thì phía sau vang lên một tiếng gầm kinh nộ.
"Mau buông tay!"
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Biến dị nổi lên.
Phía sau thi thể, một con quái vật đầu có miệng không có mắt, không mũi không tai há to miệng, từ phía sau vọt tới.
Con quái vật này toàn thân đen thùi, nhìn tổng thể giống cá sấu nhưng bên ngoài thân không có vảy, da trơn nhẵn lại không phản chiếu chút ánh sáng nào. Sau khi lao vọt ra, nó không để ý tới trường mâu của thanh niên, thân thể đột nhiên lắc lư trong không trung, chiếc miệng rộng há lớn trong nháy mắt liền xuất hiện tại trước tráng nam, một ngụm ngậm chặt đầu người thanh niên, kéo gã vào trong vũng nước, biến mất không thấy...
Mọi người nhìn chung đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này, bọn họ kinh hãi nổi da gà, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Tốc độ con quái vật này nhanh đến đáng sợ, khí tức không lộ ra, hơn nữa, tại dưới hàm răng nhọn của nó, lớp chân nguyên phòng hộ của tu sĩ Trúc cơ giống như bằng giấy, không tạo ra được chút trở ngại nào.
Lại chết một người...
Mọi người không có thời gian để trì hoãn, muốn quay lại theo đường cũ nhưng không biết sẽ gặp phải kết quả gì, kế hoạch hiện tại, chỉ có thể tiếp tục tiến tới.
Tần Dương tiếp tục cuồng chạy theo mọi người, trong lòng khó giải thích mà nảy sinh một ý nghĩ, quái vật này không phải sợ bọn hắn, mà là sợ bọn hắn chạy thoát khỏi đầm lầy, cho nên mới chờ khi mọi người tiến vào trung tâm mới động thủ.
Thứ này thật sự có được linh trí mạnh như thế sao?
"Bạch sư huynh, huynh có biết đây là quái vật gì không?" Tần Dương tiến đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng dò hỏi.
"Không chắc chắn, nhưng có chút suy đoán." Bạch Ngọc Đường mặt bình tĩnh, hơi chút suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng.
"Nghe đồn phía Nam Thông Cù châu, có Nam Mộng Thủy quốc, bên trong đó thủy mạch trải rộng khắp nơi, có nhiều người chết đuối, khá nhiều thủy quỷ. Trong một số trường hợp hiếm hoi, sẽ có thủy quỷ đoạt xá nhục thân của tinh quái trong nước, biến thành quái vật nửa chết nửa sống, rất thích ăn não người, nhất là trẻ con. Thời điểm đi săn, bọn chúng sẽ lấy thi thể tại bờ sông mê hoặc trẻ con, bình thường đều là dùng người thân của đứa trẻ để làm mồi nhử, có một số thậm chí còn có thể thi triển huyễn thuật, khiến cho đối phương nhìn thấy người thân mà mình muốn gặp được..."
"Nó đặc biệt nhạy cảm với dao động linh lực sao?"
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nhìn thoáng qua Tần Dương, gật gật đầu.
Tần Dương im lặng gật gật đầu, cắm cúi cuồng chạy.
Nhưng chỉ qua chốc lát, cách không xa phía bên cạnh và phía sau lại đồng thời vang lên hai âm thanh rơi xuống nước...
Gương mặt Tần Dương cứng lại, khó khăn quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
"Trường hợp hiếm hoi sao?"
"..."