Mục lục
Nhất Phẩm Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình ảnh chuyển đổi, đỉnh tuyết sơn, một con chim khổng lồ sáng như pha lê chiếm giữ tại đỉnh núi, cự điểu khép hai cánh, vùi đầu vào trong cánh, không chút động đậy, hào quang sáng chói rực rỡ tỏa ra trên người chậm rãi biến mất.

Không biết trôi qua bao lâu, sinh cơ trên người cự điểu hoàn toàn không còn, biến thành một bức tượng băng đứng lặng, trên một dãy núi đối diện, một lão già khuôn mặt già nua, gió tuyết bao phủ quanh thân, duy chỉ một đôi mắt xán lạn như sao, long lanh rực rỡ, nhìn chằm chằm vào cự điểu vẫn lạc từ lâu.

Mặt trời mọc lên, mặt trăng lặn xuống, sau khi thoáng qua mấy trăm lần, nhìn thấy thi thể của cự điểu pha lê chậm rãi tiêu tan, hóa thành ánh sáng cầu vồng rực rỡ, lao vút lên trời rời đi.

Lúc này, lão già đứng thẳng tại chỗ mấy năm không động đậy mới bỗng nhiên lấy tấm da thú ra, dùng máu của bản thân, nhanh chóng viết ra những kí hiệu khó hiểu trên da thú, văn lộ, cổ tự...

Sau khi ghi lại xong, lão già cuốn tấm da thú lại, viết lên mặt ngoài hai hai cái chữ cổ.

Cũng giống lúc trước, hai chữ này, Tần Dương không biết nhưng trong nháy mắt liền hiểu được ý ở trong đó.

Hóa Hồng (hóa cầu vồng).

...

Một vài bức hình ảnh không ngừng hiện lên, mỗi một lần đều sẽ xuất hiện một thứ gì đó cổ quái, có yêu ma, có dị thú, có dị tộc hình dạng như con người, còn có cả sinh linh cổ quái ngay cả hình thể cũng không có...

Mà mỗi một lần, đều sẽ có một người đủ loại đủ kiểu dùng loại văn tự nhìn không nhận ra này ghi lại điều gì đó. Mỗi một lần Tần Dương có thể trong nháy mắt hiểu được chân ý trong đó, thì chỉ có điểm mấu chốt nhất, cái tên của nó.

Có người khi hoàn thành ghi chép, chính là lúc vẫn lạc, có người mới ghi lại được một nửa đã chết thảm tại chỗ.

Vô số người, người trước ngã người sau lên, dùng tính mạng của mình trải ra con đường, mỗi một khối đá xanh trên đường, toàn bộ đều là da thú, da người, thậm chí là xương cốt tẩm đầy máu tươi.

Tần Dương ngơ ngác nhìn những hình ảnh đó thay nhau chuyển đổi, tâm thần rung động, giống như nhìn thấy được tổ tiên từ rất lâu rất lâu lúc trước, thời còn ăn tươi nuốt sống, dùng thân thể gầy yếu, liều mạng tìm kiếm tất cả phương pháp có thể lớn mạnh bản thân mình, dùng máu tươi và thi cốt, đổi lấy vô số công pháp, bí thuật, thần thông cho hậu thế...

Không biết đã trôi qua bao lâu, toàn bộ hình ảnh tiêu tán, Tần Dương vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, hai mắt thất thần, ý thức thật lâu không thể khôi phục.

"Toại cổ chi sơ, thùy truyện đạo chi?

Thượng hạ vị hình, hà do khảo chi?

Minh chiêu măng ám, thùy năng cực chi?

Phùng dực duy tượng, hà dĩ thức chi?

..."

(Tạm dịch:

Viễn cổ sơ khai, là ai truyền đạo?

Thiên địa chưa thành, nguồn gốc từ đâu?

Sáng tối hỗn mang, làm sao suy rõ?

Chỉ có trống rỗng, từ đâu nhận biết?)

Lão nhân hơi hơi nhắm mắt, vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng ngâm xướng, giống như phảng phất Đại lữ hồng chung, chất vấn trời cao, trong tiếng nói tràn đầy oang vắng, bi thương.

Tần Dương chậm rãi tỉnh táo lại, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cửa từ đường, lẳng lặng nghe lão nhân ngâm xướng.

Một lúc lâu sau, giọng của lão nhân có chút khàn khàn, tiếng nói nhỏ dần, tiếng ngâm xướng khàn khàn cũng tiêu tán.

Hai người cư như thế đứng ở trước từ đường, không ai động đậy.

"Viễn cổ sơ khai, là ai truyền đạo, hiện tại e rằng đã không còn người nào nhớ được. Thời điểm ban đầu, bộ công pháp đầu tiên, môn bí thuật đầu tiên, môn thần thông đầu tiên, thậm chí là kiện pháp khí đầu tiên, đều là do những tiền bối ban đầu của Đạo môn, những tiền bối mà ngay cả danh phận cũng không có, liều mạng chảy hết máu tươi, xương cốt tan vỡ, gân cơ đứt đoạn, hồn phi phách tán, thậm chí còn liều mạng lấy thân nuôi yêu ma, mới có được!"

"Có ai nhớ được?" Lão nhân kiệt lực gào lên khàn khàn, mắt đầy bi thương, trong họng phát ra tiếng gào trầm thấp vô lực.

"Không còn ai nhớ được nữa rồi, bọn họ không biết rằng thần thông ba đầu sáu tay đến từ yêu ma, yêu ma thi triển thứ này là để thuận lợi tranh đoạt thức ăn. Bọn họ không biết, Hóa hồng thuật gần như bay nát đầy đường hiện tại, nguồn gốc ban đầu là từ một loài cự điểu thượng cổ chết đi, nhục thân hóa thành cầu vồng quay về với thiên địa, là được một vị tiền bối, chấp nhận đông cứng chết tại đỉnh núi, chỉ dựa vào nghị lực kiên trì mới trộm được bộ phận trọng yếu nhất."

"Bọn họ đều không nhớ rõ, Đạo(trộm) môn đạo chính là một đường sinh cơ, đạo chính là thiên địa, đạo chính là tương lai. Hiện tại, mọi người đều chỉ biết, Đạo môn tội ác tày trời, tại mấy vạn năm trước đã bị người tiêu diệt, còn sự thật như thế nào thì không ai biết rõ, cũng không người nào quan tâm, bởi vì cho rằng Đạo môn đều là tai họa, đều là đáng chết!"

"Tất cả mọi người chỉ biết, Đạo môn chính là hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ, cạy cửa mở khóa, ngoài ra, bọn họ không biết được chút gì hay ho. Cho dù không lấy đi một viên linh thạch nào của họ, tại trong mắt, trong miệng người khác, Đạo môn cũng là tội ác tày trời, người người được tru, còn lấy đó làm kiêu ngạo."

Lão đầu nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy, nghẹn lời thật lâu.

Một lúc lâu sau, lão đầu mới mở mắt ra, vỗ vỗ vai Tần Dương.

"Ngươi đi vào đi, bái tế liệt tổ liệt tông. Đã mấy vạn năm rồi, chỉ có một mình hậu bối nhà ngươi tập được cổ kinh. Mặc dù không trọn vẹn, nhưng Đạo cơ vững chắc, vượt xa thường nhân. Ta từng gặp vô số thanh niên tài tuấn, không một người nào có thể so sánh được với ngươi về điểm này. Lầu cao vạn trượng vươn lên từ đất bằng, có được căn cơ như vậy, mới có thể đi được càng xa, chỉ cần lựa chọn công pháp tiếp sau cho tốt là được."

"Sư tôn..." Tần Dương vừa mở miệng, liền bị lão nhân đưa tay ngăn lại.

"Yên tâm đi, trên đời này, không có mấy người có thể nhận ra ngươi tu được Tử Tiêu đạo kinh. Lão phu lừa gạt ngươi nhập môn, nói thật, quả thực có một phần tư tâm, chỉ là, vi sư không cầu ngươi trọng chấn uy danh Đạo môn, bởi vì hiện tại đã không cần thiết phải có Đạo môn như trước đây, cũng không cầu ngươi có thể báo đại cừu cho Đạo môn, đó không phải là trách nhiệm của ngươi, ta chỉ cầu ngươi về sau có thể kéo dài hương hỏa cho Đạo môn là được rồi."

"Sư tôn..." Tần Dương trong lòng chua xót, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Đi thôi, mấy vạn năm trước, Đạo môn một hôm bị hủy diệt, toàn bộ điển tịch đều bị cướp đoạt, những hậu nhân chúng ta cũng gánh vác không nổi uy danh và công tích của tiền bối. Mấy vạn năm này, có thể truyền thừa hương hỏa tới bây giờ, quả thực toàn bộ cũng là dựa vào hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ, bọn ta từ lâu đã không còn mặt mũi nào, cũng không có tư cách lại bước vào Từ đường tế bái liệt tổ liệt tông. Ngươi thì không giống, ngươi là người Truyền đạo đời tiếp theo mà ta lựa chọn, có thể phá lệ để ngươi đi vào một lần."

Tần Dương trầm mặc hồi lâu, không nói lời nào, một lúc lâu sau hắn mới bỗng nhiên cúi người quỳ xuống đất, hướng vào Từ đường dập đầu tế bái.

"Ta cũng không cần phải tiến vào, dù sao về sau ta khẳng định không làm nổi người tốt, cũng không có khả năng có công tích như các bậc tiền nhân, càng không có được phần tình cảm của các tiền nhân, đã là như vậy, ta cũng đừng để cho các vị tiên tổ nhìn thấy loại hậu bối chẳng ra gì như ta, khiến các vị tiên tổ khó thể yên bình."

"Ngươi..." Lão nhân nhìn Tần Dương với ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau mới cất tiếng thở dài, vỗ vỗ vai Tần Dương, vui mừng nói: "Ngươi có thể có giác ngộ như vậy, vi sư liền yên tâm rồi. Làm một người tốt, lòng dạ đại nghĩa, đó là cần phải có thực lực làm nền tảng hỗ trợ. Trừ khi ngày nào đó ngươi cũng trở thành Phong hào Đạo quân, nếu không, vẫn nên học cho tốt cách hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ, như vậy ngươi mới có thể sống được lâu hơn, đi được xa hơn..."

"Ách..." Tần Dương có chút sửng sốt, ngươi dạy bảo đồ đệ như thế sao?

"Nhìn cái gì vậy? Lão phu nói không đúng sao? Ngươi cho rằng từ mấy vạn năm trước, chúng ta làm như thế nào? Từng tuyển chọn người tâm địa thiện lương, đáng tiếc đều không ngoại lệ, vì tin lời người bên cạnh mà bị người ta lừa bịp, chết thê thảm. Từng tuyển chọn hạng người thủ đoạn độc ác, gần như nhập ma, nhưng cũng đều là tự mình tìm đường chết, chết còn thảm hại hơn nữa. Chỉ có giống như ngươi vậy, biết bỏ qua mặt mũi, không có nhiều khả năng trở thành ma đạo, nhưng cũng sẽ không là người tốt ngốc nghếch bị người ta dễ dàng lừa bịp, chỉ có như vậy, mới có thể sống được lâu hơn."

-----

PS: Cầu phiếu đề cử, cầu đánh giá 5 sao a...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK