Đáy mắt Tần Dương giấu giếm nét sợ hãi, rùng mình kinh sợ.
Tên Hoa Luyện tiểu Thánh tử này chuyển biến thái độ quá nhanh, khi mới đến, vẻ mặt rất bình thường, có vẻ nghiêm túc thận trọng và kiêu ngạo, lúc này mới chỉ nói mấy câu, tại sao lại trở nên nhiệt tình như vậy chứ?
Và cả ánh mắt này nữa, quả thực giống như sói, hơn nữa còn là loại sói đói bỗng nhiên nhìn thấy một con heo sữa nướng đặt tại trước mặt mình sau ba năm đói khát.
Hận không thể há miệng lập tức nuốt hắn, đánh chén đến xương cốt cũng không chừa.
Tần Dương bị hù dọa làm cho Hoa Cúc(/hậu môn) căng thẳng, sởn tóc gáy, hắn thà rằng huyết chiến một trận đao thật thương thật với Hoa Luyện, bị tươi sống đánh chết còn tốt hơn bị vị Thỏ gia này đưa trở về.
Vừa nghĩ tới đây, Tần Dương liền cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng hết lên, một cảm giác ớn lạnh từ từ theo sống lưng xông lên đến đầu.
"Tiểu Thánh tử..."
"Gọi ta là Hoa sư huynh, Cổ sư đệ là khinh thường tại hạ sao? Tại sao khách khí như thế?" Hoa Luyện giả vờ không hài lòng, khóe miệng vẫn giữ nét mỉm cười, khó thể che giấu được ánh mắt ấm áp và nhu hòa của mình...
"Hoa sư huynh, ta vẫn nên ở đây chờ sư tổ đi. Cổ Tây Bối chắc hẳn không nhận ra sư tổ của ta. Hơn nữa, sư tổ ta tính tình không tốt, ta sợ gây ra hiểu lầm..." Giọng nói của Tần Dương trở nên có chút khàn khàn. Nghĩ đến việc vị trước mặt này chính là một Thỏ gia thể tu, cả người hắn ớn lạnh, trong lòng dấy lên những làn sóng sợ hãi.
Thể tu a, thân thể giống như tinh cương huyền thiết, khí huyết thịnh vượng tràn hết cả ra, dùng từ Long tinh Hổ mãnh cũng không đủ để hình dung, hơn nữa là còn là một Thỏ gia...
Sắp chết người...
Nếu thực sự là rơi vào cách chết như vậy, hắn cho dù tự cắt cổ mình cũng thà chết không theo.
Nếu còn bức ép, lão tử liền liều mạng với ngươi!
Tần Dương âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể rơi vào trong tay tên Thỏ gia Hoa Luyện này, nếu thực sự không được, vậy thì trở mặt đi.
"Cổ sư đệ, quả thật là nhân nghĩa phi thường a." Hoa Luyện đưa tay lôi kéo Tần Dương, bàn tay giống như vòng thép, ghìm chặt Tần Dương lại, ánh mắt càng thêm tán thưởng.
Trong toàn bộ Tông môn, không ngờ lại có thể nhìn thấy loại người nhân nghĩa và trung tâm như thế này, rõ ràng Cổ Tây Bối và hắn từng có xung đột, hắn vậy mà vẫn không muốn để cho Cổ Tây Bối lưu lại mạo hiểm, đã có thiên phú, có nghị lực, lại có nhân nghĩa, có trung thành, nhất định phải thu nhận hắn vào Huyết Vụ phong, đợi ngày sau ta chấp chưởng Huyết Vụ phong, hắn nhất định là chỗ dựa vững chắc và yên tâm nhất sau lưng ta.
Khóe mắt Hoa Luyện thoáng liếc nhìn Cổ Tây Bối với vẻ mặt khó chịu, ánh mắt âm trầm, trong lòng càng thêm không vui, vừa rồi đề nghị Cổ Tây Bối thay thế chờ đợi, hoàn toàn là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Cổ Tây Bối lại là bộ đức hạnh như vậy, tìm được cơ hội lập tức bỏ đá xuống giếng, tàn hại đồng môn, hơn nữa hai người đều họ Cổ, không chừng còn là đồng hương, gã không hỗ trợ giúp đỡ thì thôi, tâm tư còn ác độc như thế, về sau giữ lại bên người cũng không dám trọng dụng...
Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném, chỉ đem so sánh hai bên với nhau một chút, lập tức liền thấy được chênh lệch, trong lòng Hoa Luyện đã có chú ý.
"Cổ Tây Bối, ngươi ở lại đây chờ đợi Ngô Vũ sư tổ trở về, ta cần lập tức đưa Cổ Vân về tông phục mệnh." Hoa Luyện vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp ra lệnh.
"Tiểu Thánh tử..." Cổ Tây Bối hoảng sợ run rẩy, con ngươi trong nháy mắt liền thu nhỏ lại chỉ còn cỡ đầu kim, lông tơ trên người xù lên, bọng đái chợt thấy căng đầy, xém chút đã bị hù dọa đái ra quần...
Làm sao ngờ được tiểu Thánh tử nói đùa làm thật!
Ở nơi này chờ vị lão quỷ đã chết năm nghìn năm, sát nhân như ma kia sao, vậy chẳng phải là ở đây chờ chết sao?
"Ngươi có ý kiến?" Hoa Luyện quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh nhìn chằm chằm Cổ Tây Bối.
"Không..." Cổ Tây Bối há to miệng, uất ức muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể trả lời như thế...
"Không có là tốt." Hoa Luyện gật gật đầu không cho phản đối, khi quay đầu lại thì lập tức tươi cười nói: "Cổ sư đệ, chúng ta đi trước đi, ngươi không cần lo lắng, tất cả đều có Hoa sư huynh."
"Không, Hoa sư huynh..." Trong đáy mắt Tần Dương hiện lên một tia tuyệt vọng, giống như trời long đất lở, vẻ bất lực phủ đầy trong đôi mắt.
Tên Thỏ gia chết tiệt này thật sự quyết tâm muốn chơi lão tử!
Lão tử phải trở mặt! Đi chết đi!
"Muốn đưa ta đi, trừ khi ta chết!" Tần Dương gầm lên một tiếng, vung quyền đánh đến ngực Hoa Luyện.
"Rầm rầm!"
Tiếng sấm rền vang, giống như nổi trống, ầm ầm nổ vang, thân thể Hoa Luyện run lên, lui về phía sau một bước, trên ngực xuất hiện một dấu quyền ấn, nhưng mà bàn tay kiềm giữ Tần Dương lại giống như mọc rễ, căn bản không có ý buông ra.
Hoa Luyện cúi đầu nhìn thoáng qua quyền ấn trên ngực, trên mặt hiện ra vẻ cảm thán, không những không tức giận, trái lại càng thêm tán thưởng, quả thật là căn cơ hùng hậu cực kỳ, chỉ mới Trúc cơ, vậy mà lại có thể một quyền đánh ta lui về phía sau một bước, rất giỏi a, loại ngọc tinh khiết này, bất kể như thế nào cũng không thể để lại mạo hiểm nơi đây!
"Cổ sư đệ, xin thứ cho sư huynh đắc tội, về sau sẽ bày rượu bồi tội với ngươi."
Vừa dứt lời, Hoa Luyện vung một tay vỗ lên sau cổ Tần Dương.
"Con mẹ nó..." Trước mắt Tần Dương tối sầm, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng vô hạn, thoáng cái liền bất tỉnh...
Hoa Luyện khiêng Tần Dương bất tỉnh trên vai, vẻ mặt phức tạp vô cùng, trong lòng trào lên chua chát, cảm động đến mức hai mắt có chút ươn ướt.
Tấm lòng thành này mạnh mẽ biết bao! Chỉ vì Ngô Vũ sư tổ có lệnh, hắn liền sẵn sàng động thủ với ta, liều mạng cũng muốn ở lại nơi này. Cổ sư đệ, ngươi yên tâm đi, ngươi chính là trụ cột tương lai của Huyết Vụ phong, nếu để mặc ngươi mạo hiểm tại nơi này, chính là không có trách nhiệm với Tông môn, ta nhất định phải đưa ngươi rời khỏi nơi đây, nơi đây quá nguy hiểm!
Xoay người, nhìn thấy hai người Cổ Tây Bối, y càng thêm không vừa mắt, giọng điệu cũng trở nên khô cứng hơn không ít.
"Hai người các ngươi đều ở lại đây chờ đợi đi. Khi nào Ngô Vũ sư tổ trở về, các ngươi hãy về báo cáo."
Bỏ lại một câu nói xong, Hoa Luyện nhấc chân, bước tới một bước, người đã xuất hiện tại trên cao trăm trượng, huyết khí phóng ra quanh thân, hóa thành một vệt sáng bay đi.
Một mạch đi tới một cái tiểu sơn động kín đáo, Hoa Luyện khiêng Tần Dương cất bước tiến vào trong đó. Phía dưới tiểu sơn động có cấm chế ngăn cản, Hoa Luyện lấy lệnh bài thân phận của mình ra, đung đưa trên cấm chế, một luồng linh quang bay ra, chìm vào trong cấm chế, phía sau lập tức lộ ra một vùng trống không khoảng mấy chục trượng.
Những cây ngọc trụ phủ đầy Phù văn và Đạo văn phân bố rải rác trong đó với một quy luật đặc biệt nào đó, ở giữa có một cái bệ kim loại đen thui rộng mười trượng, mặt trên cũng phủ đầy Đạo văn và Phù văn.
Hoa Luyện đi lên bình đài, thúc đẩy lệnh bài thân phận, tức thì có linh quang nồng đậm phun trào ra giống như nguồn suối, trên ngọc trụ, phù văn lưu chuyển, thần quang vô hạn hòa quyện vào nhau, bao phủ toàn bộ bình đài, khoảng một hai hơi thở sau đó, toàn bộ quang mang tan biến, Hoa Luyện cũng không còn tung tích...
...
Một quảng trường cực lớn, bạch ngọc làm gạch, hắc kim làm trụ, trên mặt đất, tầng tầng linh quang không ngừng tỏa ra, vô số Phù văn, Đạo văn dày đặc, tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau.
Trên những bình đài kim loại đen trong quảng trường, không ngừng có linh quang bùng lên, đến khi linh quang tiêu tan, hoặc là người ở bên trong biến mất, hoặc là trên đó đột nhiên xuất hiện những bóng người phong trần mệt mỏi...
Trên một cái bình đài trong đó, sau khi linh quang lóe lên, Hoa Luyện khiêng Tần Dương đi ra.
Ngay khi Hoa Luyện chuẩn bị ngự không bay đi, phía sau vang lên một giọng nói trung khí mười phần.
"Hoa Luyện sư điệt, chờ chốc lát."