Không cần biết hai lão nhân có phải một lòng một dạ muốn dạy xấu đồ đệ hay không, trong lời nói là rất chân tình thật ý, hoàn toàn là vì tốt cho hai vị tiểu bối bọn hắn, tất cả đều là vì để cho hai bọn hắn có thể sống được lâu hơn, có thể đi càng xa hơn.
Mặc dù những kinh nghiệm sống truyền thụ cho họn hắn đều không phải thứ gì hay ho, toàn là liên quan đến hãm hại lừa gạt, đào lăng quật mộ, nhưng trên mặt Tần Dương và Trương Vĩ vẫn cung cung kính kính, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.
Hai người, một người là kẻ lõi đời lăn lộn giang hồ không biết đã bao nhiêu năm, một người là kẻ xuyên không mà đến, đầu óc nhạy bén linh hoạt, một năm qua lại chịu nhiều đau khổ, nếm trải đủ hết ân tình ấm lạnh con người, không ai là kẻ dễ bị lừa gạt.
Hai lão nhân đây là xem bọn hắn như là con cháu ruột thịt trong nhà, thà rằng bọn hắn phát triển sai lệch, cũng không muốn bọn hắn bị mất mạng.
Ân cần giáo huấn kéo dài trọn vẹn ba canh giờ, sau đó hai lão nhân lần lượt rời đi, để hai tiểu bối lại, nói bọn hắn được tự do hoạt động.
"Trong Đạo môn không có nội quy gì, ngoại trừ tiểu Từ đường này ra, những nơi khác, các ngươi cứ thoải mái ra vào, muốn đến đâu cũng được. Tàng Kinh các cũng vậy, tùy ý ra vào, muốn xem cái gì thì xem. Ngay cả là Linh dược bên trong Linh điền, cần thứ gì cũng có thể thoải mái sử dụng..."
Vệ lão đầu tươi cười hiền lành, nói xong câu cuối cùng liền nhẹ nhàng xoay người rời đi.
"Tần sư huynh, chúng ta đến Tàng Kinh các trước đi?" Trương Vĩ xoay chuyển tròng mắt, nhỏ giọng dò hỏi.
"Đi." Tần Dương trong lòng cũng nóng lên, đây là lợi ích khi nằm trong tổ chức, chỉ với mục Tàng Kinh này đã đủ để khiến bao nhiêu người đánh vỡ đầu muốn tiến vào trong đại phái.
Cho dù Đạo môn đã bị diệt môn một lần tại mấy vạn năm trước, nhưng trùng trăm chân chết mà không cứng, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hơn nữa, những năm nay, các tiền bối Đạo môn hãm hại lừa gạt, đào phần quật mộ, e rằng thu thập được không ít thứ, có lẽ vẫn chưa bằng ba Thánh tông nhưng chắc chắn tốt hơn môn phái bình thường.
Hai người vội vàng đi tới Tàng Kinh các.
Tàng Kinh các tọa lạc tại trên một khối cự thạch, bảo tháp cao chín tầng, phong cách cổ xưa, đầy dấu vết ăn mòn của thời gian, không có người nào trông giữ cửa vào, cửa tháp mở rộng, có vẻ không được bố trí bảo vệ.
Nhưng sau khi chạy vào trong, hai người lập tức cảm thấy mình đã bị giội cho một đánh đòn cảnh cáo...
Tàng Kinh các quả thật là cho ra vào tùy ý, nhưng mà chỉ có tầng thứ nhất là có thể vào tự do. Bên trong cất giữ rất đầy đủ, rất nhiều công pháp, bí thuật, tạp văn, bốn nghệ của tu sĩ đan, khí, trận, phù cũng không có thiếu, đủ chủng đủ loại.
Đáng tiếc, ngoại trừ tạp văn ra, những thứ khác đều chỉ có thể lấy được phần cơ bản nhất, còn toàn bộ những phần cao hơn đều có cấm chế khóa lại, chỉ khi nắm giữ được phần cơ sở phía trước mới có thể cởi bỏ cấm chế để xem tiếp phần sau.
Đây chỉ là tầng thứ nhất, lối vào tầng thứ hai bị trận pháp che chắn, thực lực không đủ là căn bản không thể vượt qua, tới gần một chút trong lòng liền hiện lên cảm giác cảnh báo có nguy cơ chí mạng sắp hàng lâm.
Hai người có phần thất vọng, đi ra khỏi Tàng Kinh các, tâm trạng nóng lòng nguội lạnh đi không ít.
"Nếu không, chúng ta đi tìm chút Linh dược?" Trương Vĩ hỏi một câu có tính thăm dò, bản thân gã cảm thấy có chút không chắc chắn...
"Ừm, đi thử xem?" Tần Dương có phần thấp thỏm, nhưng nghĩ đến những Linh điền trài dài kia, hắn thực sự nhịn không được...
Trước đây, khi vừa tới, hắn cũng có thắc mắc, vì sao bên trong Linh điền lại trồng trọt Linh dược dày đặc như thế, chưa nói tới việc làm như vậy sẽ lãng phí điền lực, điều đó cũng sẽ ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của Linh dược, rất không khôn ngoan.
Bây giờ mới xem như biết rõ, bởi vì hầu hết Linh điền, hoàn toàn không có ai đi thu hoạch Linh dược, để cho Linh dược sinh trưởng tự do. Có một số Linh dược, thời gian sinh trưởng không thể đột phá cực hạn tuổi tác, cuối cùng chỉ có thể kết ra hạt giống, bản thân Linh dược thì hóa thành bùn đất rũ xuống trong Linh điền, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như thế, Linh dược trong Linh điền tự nhiên là càng ngày càng nhiều, dày đặc chi chít...
"Quá lãng phí đi, cho dù không dùng hết cũng có thể lấy ra bào chế, cất giữ, luôn sẽ có lúc dùng đến." Trương Vĩ ngồi xổm tại bên rìa Linh điền, nhìn Linh dược mọc dày đặc, hít một hơi, lập tức bị dược hương làm cho mê man, vẻ mặt sảng khoái: "Tần sư huynh, chúng ta không thể nhìn Tông môn bỏ phí Linh dược!"
"Trương sư đệ nói không sai, tông môn không đủ nhân thủ, bỏ bê chăm sóc, chúng ta mới nhập môn, tự nhiên phải làm ra đóng góp, những Linh dược đã trưởng thành, ngắt lấy hết đi!" Tần Dương chính khí lẫm liệt, vung tay lên, muốn đóng gói toàn bộ Linh dược...
"Tần sư huynh..." Trương Vĩ vẻ mặt kinh ngạc rồi chuyển sang kính nể: "Tần sư huynh nói rất đúng. Tiểu đệ đã cân nhắc không chu đáo, không phóng khoáng. Chúng ta thu gặt hết đi."
Chính vào lúc hai người hùng tâm bừng bừng, chuẩn bị làm lớn một trận.
Chợt thấy trên trời có một con quái điểu hai đầu, sà xuống, xông tới một cây Linh dược lớn nhất trong Linh điền.
Quái điểu vọt tới cực nhanh, tiếng xé gió vù vù, chỉ trong chớp mắt đã vọt đến trên không cách Linh điền ba trượng, nhưng mà, đúng vào lúc này, lại thấy nơi đó một luống linh quang nhàn nhạt lóe lên, "Phốc" một tiếng, quái điểu nổ tung thành một đám máu...
"Rầm rầm rầm..."
Màn sương máu biến thành mưa máu rơi xuống Linh điền, trở thành phân bón cho cây...
Hai người đứng bên cạnh Linh điền, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra ra như suối hai bên thái dương.
Vội vàng vận chuyển chân nguyên vào hai mắt, nhìn kỹ, thiếu một chút bị chọc mù hai mắt.
Trên Linh điền, tầng tầng lớp lớp, không biết có bao nhiêu tầng cấm chế, giống như những tấm lưới lớn, bao trùm các mảnh Linh điền kín không kẽ hở, con muỗi cũng không thể lọt qua, quan trọng nhất là, không biết là tên khốn khiếp nham hiểm nào làm ra chuyện này, toàn bộ cấm chế đều không lộ linh lực, thần quang giấu giếm, khi chưa bị kích hoạt thì giống như không có gì.
Chỉ cần hơi bị va chạm, nó sẽ lập tức bộc phát ra uy năng kinh khủng, không chút lưu tình.
"Tần sư huynh..." Sắc mặt Trương Vĩ trắng bệch, giọng nói lắp bắp: "Theo sư tôn nói, lăng tẩm của các tiền bối Tông môn, chúng ta có thể tùy ý ra vào, dùng để luyện tập. Có một số tiền bối để lại bảo vật thiếp thân tại trong mộ, lưu cho hậu bối nào mở ra được huyệt mộ của mình, chúng ta... Đi... thử xem?"
"Vậy thì đi xem một chút..." Tần Dương đã không còn ôm hi vọng gì nữa, lăng tẩm là chốn duy nhất nói rõ có nguy hiểm, đến đó cũng không có lợi ích gì, nhiều nhất là mở mang tầm mắt...
Lần này, hai người đã học được kinh nghiệm, còn chưa tới khu mộ huyệt đã vận chuyển chân nguyên lên hai mắt, duy trì cảnh giác...
Chỉ là, vừa mới đến rìa khu mộ, hai người liền ngây ra đứng tại nơi đó, không có tiếp tục tiến tới...
Khu mộ chiếm một vùng đất lớn nhất, kéo dài mấy trăm dặm, đứng ở sát biên, quét mắt nhìn vào, bên trong đó giăng đầy trận pháp, cấm chế, đan xen rực rỡ, còn có đủ các loại cạm bẫy cơ quan, độc trùng, khói độc, thấp thoáng ẩn hiện. Ở đây có đầy đủ bất cứ thứ gì ác độc mà con người có thể nghĩ ra.
Chỉ đứng ở bên ngoài, hai bọn hắn đã bị khí tức hung lệ ngút trời kích thích đau rát cả người, làm sao còn dám tới gần hơn nữa...
Nói tới mức độ hung hiểm kinh khủng, nham hiểm ác độc, phức tạp đa dạng, quả thực còn phải hơn đại trận hộ sơn của Ma Thạch thánh tông bảy phần. Về phần Ma Thạch tổ mộ, nơi đó quả thực chỉ như một chỗ do người lương thiện mới vào nghề kiến tạo ra...
"Tần sư huynh, ngươi có cảm thấy, sư tôn và Vệ sư bá có khả năng đang ngồi chờ để chế giễu chúng ta hay không?" Trương Vĩ ngồi xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn không gì lưu luyến...
"Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn. Hai người bọn họ đã đào hố chờ chúng ta nhảy vào." Tần Dương đồng cảm với gã, hiện tại mới hiểu được, hai lão nhân không ngốc chút nào, hoàn toàn là bao dung đối với hai người vãn bối bọn hắn, tùy ý cho bọn hắn làm bộ hồ đồ giả ngốc.
Giáo huấn xong, quay người liền đào hố cho bọn hắn làm bài tập, cho dù cái hố này thực sự quá rõ ràng, mấy tiểu bối cong cong quẹo quẹo này vẫn đã trúng chiêu rồi.
Làm sao có chuyện tốt như vậy, muốn làm gì làm gì, muốn lấy gì thì lấy, tùy tùy tiện tiện...
Sao nghĩ dễ vậy chứ...
Vẫn là quá trẻ tuổi a...