Xẹt…
"Thưa chị, có tiện lặp lại những gì chị vừa nói một lần nữa không?"
Xẹt…
Xẹt…
"…Được, nhưng xin…tuyệt đối đừng nói với bất kì ai, đặc biệt là chồng của tôi, và con gái của tôi!"
"Tôi hiểu, vậy…tiếp theo có thể bắt đầu được chưa?"
"Mọi chuyện đều bắt đầu từ một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi là của em gái tôi, thời gian là ba đêm trước.
Trạng thái lúc đó của em rất kì lạ, răng va vào nhau lập cập, giọng nói như vắt ra khỏi cổ họng từng chút một.
Tôi hỏi em có phải là không khỏe không, nhưng em không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại nói rằng em gần đây có mơ một giấc mơ."
"Mơ?"
"Đúng, là mơ.
Em nói những ngày gần đây thường mơ thấy mình thức dậy vào ban đêm, sau đó rời khỏi giường, đi xuống cầu thang từ căn gác nơi em ở, cuối cùng dừng lại trước cửa tầng hầm.
Rất chân thật, đặc biệt chân thật, chân thật đến... không giống như mơ."
"Nhưng em gái của chị vẫn dùng giấc mơ để miêu tả, vì sao?"
“Bởi vì… trong nhà em không có tầng hầm nào cả!”
Càng đáng sợ hơn chính là khi đối mặt với cánh cửa kỳ lạ kia, em lại có một loại ý muốn mở nó ra."
"Kết quả thì sao?"
"Em đã biến mất, chính vào cái đêm em gọi cho tôi."
"Cho nên, hôm nay chị tìm đến tôi là muốn..."
"Bác sĩ Giang!"
"Vâng... chị cứ nói."
"Tôi cũng mơ thấy một cánh cửa, mới hôm qua thôi."
…
Tắt chiếc bút ghi âm trong tay, căn phòng không lớn lại chìm vào yên tĩnh.
Giang Thành ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt cụp xuống, trên bàn là một tờ báo buổi tối của Dung Thành.
“Thông báo tìm người: Hồ Yến, nữ, 47 tuổi, cao 160cm, khuôn mặt vuông, làn da trắng, gần đây do trạng thái tinh thần khá kém đã rời khỏi nhà vào đêm khuya ngày 13, khi đi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, hy vọng ai biết..."
Tầm mắt lướt qua phương thức liên hệ, ở vị trí bên trái một chút trên thông báo tìm người có in một bức ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ cũng đã hơi lớn tuổi.
Đó cũng là người phụ nữ đã đến gặp hắn ngày hôm qua và để lại đoạn ghi âm.
Giang Thành không có thói quen đọc báo, báo được cảnh sát mang tới khoảng một giờ trước.
Bọn họ dựa trên manh mối, biết được Hồ Yến đã từng đến đây một ngày trước khi mất tích.
Hắn nói thật trạng thái tinh thần của Hồ Yến và câu chuyện mà chị đã mang đến.
Với sự cho phép của Hồ Yến, các bản ghi âm lưu lại cũng sẽ giao nộp hết.
Sau khi ghi chép xong, hai viên cảnh sát một nam một nữ mang theo đoạn ghi âm rời đi, trong đó nữ cảnh sát buộc tóc đuôi gà chỉnh tề không khỏi quay đầu lại nhìn Giang Thành vài lần.
Còn người đàn ông trạc tuổi cô này thì lại biểu hiện ra có phần quá bình tĩnh, bất luận là đang bị thẩm vấn hay đang kể một câu chuyện khó tin.
Sau khi lễ phép đứng dậy tiễn bọn họ, Giang Thành ngồi trở lại chỗ của mình.
Tiếng gõ bàn phím lanh lảnh thỉnh thoảng vang lên, mọi thứ đang diễn ra bình thường và có trật tự.
Bóng đêm càng ngày càng tối, phía xa đèn nê-ông từng chút từng chút một sáng lên.
Liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, Giang Thành đứng dậy và đi tới cửa phòng làm việc, trước tiên đóng cửa kính bên ngoài, sau đó đóng cửa bên trong, rồi khóa trái lại.
Làm xong những thứ này, hắn dành thời gian pha cho mình một tách cà phê.
Cầm ly cà phê, hắn bước đến sô pha và ngồi xuống.
Sô pha được chuẩn bị cho những khách hàng đến phòng làm việc của hắn, cô Hồ Yến hôm qua, còn có hai viên cảnh sát một giờ trước đều từng ngồi ở đây.
Da ghế sô pha bóng loáng ban đầu đã trở nên xám xịt, trên tay vịn xuất hiện những nếp nhăn.
Giang Thành thò tay vào khe hở giữa tay vịn và ghế sô pha, tiện tay lấy ra một chiếc bút ghi âm.
Đèn báo bật sáng, sau vài cái búng nhẹ của ngón trỏ, giọng nói của một sĩ quan cảnh sát bắt đầu phát ra từ bên trong.
Sau đó đến giọng nói của chính hắn.
Giang Thành vừa lắng nghe, vừa nhâm nhi cà phê.
Sau khi uống xong ly cà phê, cuộc đối thoại giữa viên cảnh sát và hắn cũng kết thúc, cho đến khi ngồi dậy từ ghế sô pha, trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Treo ngược cốc cà phê đã rửa bằng nước sạch lên giá phơi, lau khô tay rồi đi đến bàn làm việc.
Khi đi ngang qua ghế sô pha tiện tay nhặt chiếc bút ghi âm lên.
Gần đây công việc làm ăn không tốt lắm, lần ghi âm trước chính là người phụ nữ tên Hồ Yến này, nên Giang Thành đối với cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Những câu chuyện cô kể thật kỳ lạ, nhưng đối với Giang Thành người đã tiếp xúc với một số lượng đáng kể bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng nhẹ đến trung bình, hắn quan tâm nhiều hơn đến tính trung thực của những câu chuyện.
Đối với hắn, nó khác với những bệnh nhân nói chung phóng đại quá mức kết quả của một sự khác biệt nhất định và hy vọng thu hút sự chú ý của người khác, sau đó làm mờ hoặc thậm chí bỏ qua các chi tiết.
Hồ Yến miêu tả tương đối đầy đủ, các chi tiết được xử lý đúng chỗ, trong giấc mơ của chính Hồ Yến cô thậm chí còn nhớ mình đã vô tình giẫm phải đôi dép bông của con gái khi đi xuống cầu thang.
Chuyến thăm của cảnh sát cũng mang đến cho Giang Thành một số thông tin mới.
Trong cuộc trao đổi của bọn họ đã đề cập một cách khó hiểu rằng sự biến mất của cô Hồ Yến có liên quan đến một người họ hàng, mà trong câu chuyện của Hồ Yến, em gái cô đã biến mất trước cả cô.
Chứng thực hai sự việc, chuyện biến mất của em gái Hồ Yến là đáng tin cậy.
Hơn nữa, chính là người nhà của Hồ Yến đăng tải thông báo tìm người, nói rằng khi Hồ Yến rời khỏi nhà vào đêm khuya, chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng.
Đã vào cuối thu, dựa trên hiểu biết của mình về khách hàng, Giang Thành không nghĩ rằng cô sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Kết hợp với sự biến mất bí ẩn của Hồ Yến và người em gái biến mất trước cô, Giang Thành cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Vì vậy......
Vì vậy......
Để tiết kiệm tế bào não cho công việc làm ăn ngày mai, cũng như collagen trên mặt, Giang Thành đắp mặt nạ rồi vội vàng chìm vào giấc ngủ.
Phòng làm việc của hắn được chia thành hai tầng trên dưới, tầng một được sử dụng để tiếp đón khách hàng, gác xép phía trên tất nhiên sẽ trở thành không gian sinh hoạt của hắn.
Nó rộng khoảng 30 mét vuông, hắn buộc phải chia nó thành hai phòng.
Men theo cầu thang hẹp đi lên là phòng khách, đi vào bên trong nữa là phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có giường, chỉ có một tấm nệm mỏng trải dưới sàn.
Giờ phút này, Giang Thành nằm ở giữa đệm, chăn kéo đến cằm, ngủ rất nề nếp.
Không biết đã ngủ bao lâu, Giang Thành đang nằm trên đệm đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt dần dần trở nên mê mang, một lúc sau, lại co lại còn một khe hở.
Phần thân trên rời khỏi đệm, hắn từ từ ngồi dậy.
Chuyện gì vậy......?
Đầu óc hắn tỉnh táo, có thể cảm nhận được phản hồi từ mọi bộ phận trên cơ thể, chỉ duy không thể điều khiển được cơ thể này.
Cảm giác hoảng sợ kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng, như thể...có gì đó được mở ra vậy.
Đầu tiên là chân trái của hắn rời khỏi đệm, sau đó là chân phải, hắn đứng dậy một cách máy móc.
Trong khi đại não vẫn đang suy nghĩ điên cuồng, thì cơ thể của hắn lại bắt đầu tự ý di chuyển.
Tiến về trước.
Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải.
Một bước, hai bước...
Bước về phía cửa phòng ngủ như một cái xác không hồn.
Sau đó là phòng khách.
Cuối cùng dọc theo cầu thang gỗ bước xuống cầu thang từng bước từng bước.
Chiếc cầu thang cũ kỹ, lẽ ra phải kêu cọt kẹt không ngừng lại không phát ra âm thanh nào.
Không chỉ là cầu thang, Giang Thành sau khi tỉnh lại, căn bản không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào hết.
Đêm yên tĩnh chết chóc.
Con ngươi trong phạm vi hạn chế xoay tròn, tình huống hiện tại không nghi ngờ gì nữa chính là vừa quỷ dị lại nguy hiểm.
Màn đêm ngăn cách, khung cảnh quen thuộc cũng trở nên xa lạ.
Khi bước chân cuối cùng đặt xuống, hắn nhìn thấy một cánh cửa đứng trước mặt mình.
Một màu đen thuần.
Một cánh cửa được khảm vào trong bức tường.