"Khụ khụ ....." Hạ Manh nuốt xuống một tia máu tanh trong cổ họng, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, hung tợn nói: "Anh nhất định ….. nhất định sẽ hối hận." “Giường ở bên kia.” Giang Thành vươn tay chỉ vào chiếc giường Hạ Manh ngủ, ý vị uy hiếp bên trong không cần nói cũng biết. Hạ Manh lập tức im lặng, một lúc sau, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Hết rồi, chỉ có hai người bọn họ." "Bọn họ là ai?" Hạ Manh nhìn Giang Thành, nửa ngày mới nặn ra được vài chữ qua kẽ răng: “Người Gác
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.