“Cứu?” Tên mập nhìn chằm chằm Giang Thành, như thể là lần đầu tiên quen biết.
Nói xong Giang Thành chạy lon ton về phía chiếc gương.
Còn tên mập suy nghĩ, biết rõ mình có ở lại cũng không giúp được gì, chỉ làm cản trở cho bác sĩ, cho nên đành lòng, cắm đầu lao ra ngoài khi cửa vừa mới mở ra.
Quang ảnh chuyển động, dưới chân tên mập thấy vững vàng.
Mở mắt ra lần nữa, đã trở lại phòng làm việc quen thuộc.
Ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh mịch chết chóc.
"Bác sĩ," Tên mập hình như có hơi hối hận vì đã không ngăn cản Giang Thành, anh ta đứng tại chỗ, nghiến răng nói: "Anh thật là hồ đồ!"
Giang Thành đi qua chiếc gương một lần nữa, kéo Dư Văn toàn thân máu me bê bết ra ngoài, quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Chân Kiến Nhân giống như con rối theo sau từng bước một cách máy móc, nhưng không hề phát động công kích.
Hắn đang dìu Dư Văn, để cô ta dựa vào người mình.
"Cô Dư! Cô thế nào rồi?"
Dù sao... Dư Văn hiện tại chỉ còn chút hơi tàn, một cánh tay còn lại cũng bị cái nạng đâm xuyên qua, sâu trong miệng vết thương thậm chí còn có thể nhìn thấy vụn xương trắng nhợt.
Hai chân và một cánh tay của cô ta đều bị phế rồi.
Bây giờ đã là một phế nhân đúng nghĩa, nếu muốn rời khỏi đây, chỉ có thể dựa vào Giang Thành.
“Cảm...... cảm ơn, anh Hách.” Dư Văn thở ra hổn hển, cơn đau từ vết thương suýt chút nữa đã khiến cô ta ngất đi, cô ta cũng không bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trước mặt này sẽ thực sự quay lại cứu mình.
Tiếng kêu cứu trước đó của cô ta chẳng qua chỉ là bản năng sinh tồn.
"Cũng may..... Cũng may, anh Hách, anh lúc nãy..... không đi qua cùng tôi." Dư Văn vừa nói, vừa đau đớn thở gấp, "Nếu không..... cũng đã liên lụy cả đến anh rồi."
Giang Thành có thể nhìn thấy sự chân thành sâu sắc trong mắt cô ta.
"Vu vu......"
Cánh cửa thực sự vang lên tiếng vu vu, loáng thoáng đã có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Cửa... sắp đóng lại.
"Anh... anh Hách," Dư Văn hít sâu một hơi, gấp gáp nói: "Chúng ta..... chúng ta mau đi thôi, cửa sắp đóng rồi."
“Không cần vội,” Giang Thành thay Dư Văn lau đi vết máu trên một nửa mặt, vô cùng ân cần nói: “Tôi vẫn còn một số vấn đề muốn thỉnh giáo cô Dư, không biết…… có tiện hay không."
Dư Văn chợt khựng lại.
Giang Thành nghiêng đầu nhìn cô ta, bắt đầu hỏi: "Cánh tay của cô Dư chắc là bị Trần Dao làm gãy, nhưng tôi rất tò mò, làm thế nào mà cô thoát được khỏi tay cô ta?"
"Tôi......"
“Tôi đề nghị chúng ta hãy nhanh lên một chút.” Giọng nói của Giang Thành nghe vừa tao nhã lại ân cần, giống như một quý ông mặc lễ phục cho người phụ nữ trong bữa tiệc tối.
Hắn nhìn vị trí của cánh cửa, lại nhắc nhở: "Cửa... e rằng không còn bao lâu nữa."
"Tôi có được một vật, nó có thể chống đỡ được công kích của quỷ!" Dư Văn vội vàng nói, thậm chí không dừng lại chút nào.
“Hử?” Hai mắt Giang Thành sáng lên, lập tức thò tay sờ soạng trên người Dư Văn, “Ở đâu thế?”
Dư Văn hoàn toàn không có sức lực phản kháng lại, chỉ có thể vừa lắc đầu vừa nói: "Vật đó chỉ dùng một lần, tôi đã dùng rồi."
Nghe vậy, Giang Thành thu tay về rồi chỉnh lại cổ áo, vô cùng chính nhân quân tử nói: “Cô Dư, tôi lấy bố mẹ tôi ra thề, tôi tuyệt đối không phải là bởi vì thèm muốn vật này, cho dù cô có cho tôi xem, rồi tôi cũng sẽ trả lại cho cô," Ngưng một giây, hắn lại tiếp tục nói: "Tôi chỉ tò mò mà thôi."
“Anh Hách, tôi đã thành như vậy rồi,” Cơ thể cô ta khẽ run lên, vô cùng yếu ớt nói: “Còn cần gạt anh nữa sao?”
"Nếu như thứ đó vẫn còn tác dụng, tôi... tôi sao có thể trở thành bộ dạng này."
Giang Thành cũng không đi sâu vào vấn đề này nữa, xoay chuyển hỏi: "Đó là vật như thế nào?"
"Một tờ... một tờ giấy."
"Giấy báo?"
"Không," Dư Văn nuốt xuống bọt máu trào ra từ cổ họng, nói một cách yếu ớt: "Chỉ là một tờ giấy, một tờ giấy trắng."
"Cô có được nó ở đâu?"
"Ở... nhiệm vụ lần trước."
“Tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ,” Giang Thành hỏi: “Vậy tại sao tôi không có?”
Sắc mặt Dư Văn trở nên khó coi.
"Có phải là..... trừ khi tất cả đồng đội đều chết hết, chỉ còn lại một người sống sót, mới có được vật hộ mệnh này?"
“Anh đã biết rồi?!” Nói xong Dư Văn bị máu làm cho nghẹn, bắt đầu ho khan dữ dội.
Hiểu rồi......
Trong mắt Giang Thành thỉnh thoảng lại lóe lên gì đó, trước đây hắn đã nghi ngờ rồi, đáng lẽ mọi người phải đồng tâm hiệp lực, thì xác suất vượt qua mới tối đa hóa.
Nhưng những người trong nhiệm vụ rõ ràng đều không làm như thế.
Trần Hiểu Manh trong nhiệm vụ lần trước, cùng với Trương Nhân Nhân, Chân Kiến Nhân của nhiệm vụ này, còn có Dư Văn trước mặt đây....
Hắn vuốt cằm, giễu cợt nói: "Cho nên... Chân Kiến Nhân là do cô giết?"
Dư Văn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong ánh mắt của Giang Thành, cổ họng không khỏi lăn lộn chuyển động, "Là anh ta..... là anh ta muốn giết tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi!"
Một tên mù không nhìn thấy gì hết, bị trọng thương, chỉ có thể bò ra ngoài, lại chủ động giết người?
Lời nói dối như vậy thì cũng quá hời hợt rồi.
"Cho nên... giết người trong ác mộng, thì sẽ bị người bị giết báo thù." Giang Thành gật gù tự nói với mình, nhưng ngữ khí lại rất kiên định: "Có phải không?"
Khuôn mặt Dư Văn trở nên tái mét.
Khi Chu Thái Phúc chết, cô ta cũng lờ mờ nhìn thấy, từ trong gương thò ra một cánh tay, một dao đâm vào sau tim của Chu Thái Phúc, sau đó mới bị Trần Dao vặn mất quai hàm, kéo vào thế giới trong gương.
Phương pháp giết người giống hệt như khi Trương Nhân Nhân bị giết.
Người thực sự giết Chu Thái Phúc chính là Trương Nhân Nhân.
Trương Nhân Nhân..... sau khi đã chết.
Dường như cũng phát hiện ra sự nghi ngờ của Giang Thành đối với mình, Dư Văn đổi chủ đề khác: “Anh Hách,” Cô ta lập tức nói: “Chỉ cần anh có thể đưa tôi rời đi, tôi sẽ cho anh tiền, rất nhiều.... rất nhiều tiền!"
“Tôi không có hứng thú với tiền…” Giang Thành chậm rãi lắc đầu, ánh mắt càng ngày càng phóng đãng nhìn Dư Văn, đồng thời học cách liếm liếm môi như tên mập.
Dư Văn trong nháy mắt hiểu ra, khi liên tiếng lần nữa, ngữ khí đã dịu dàng hơn rất nhiều, mang theo một chút ý tứ khiến người ta khó nắm bắt được: "Đương nhiên, nếu như... nếu như... anh Hách nguyện ý cứu tôi, tôi cũng có thể......"
"Hi hi hi," Giang Thành lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Dễ nói dễ nói."
Dư Văn vừa như cố ý lại như vô ý dán chặt vào người Giang Thành, vừa dùng ánh mắt ôn nhu như nước đánh giá hắn. Một người trước giờ luôn thể hiện mặt khí khái của mình như cô ta, hiện tại với bộ dạng này lại đúng là có một sức hút đặc biệt.
"Anh Hách," Cô ta trìu mến, thì thầm vào tai: "Anh rút cuộc là người như thế nào? Để tôi có thể tìm được anh ở đâu?"
“Cái gì?” Giang Thành giả bộ kinh ngạc, trợn to hai mắt: “Chẳng lẽ cô Dư định mang người tới giết tôi?”
Dư Văn bị nhìn thấu tâm tư chợt sửng sốt, vội vàng giải thích: "Không không, tôi không có ý đó, nếu như anh Hách không tin tưởng tôi, vậy thì đừng gặp lại nữa, cứ cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền..."
Sắc mặt của Giang Thành khiến cho cô ta càng ngày càng khó đoán, càng nói càng nhỏ, tự tin cũng càng ngày càng yếu.
“Anh Hách,” Dư Văn gần như là đang cầu xin, “Tôi biết đây chỉ là một cái tên giả, ngay cả tên thật của anh mà tôi cũng không biết, thì cho dù có ra ngoài, cũng không tìm được anh, huống chi là uy hiếp đến anh!"
Nhưng không ngờ——
"Giang Thành," Giang Thành nghiêng đầu, đột nhiên nói, "Tôi tên Giang Thành, Giang của dòng sông chảy về hướng đông, Thành trong Thành Cát Tư Hãn."
Dư Văn đơ ra.
Ngay sau đó, một cơn ớn lạnh bao trùm lấy cô ta trong tích tắc.
Một giây sau, Giang Thành nhe răng cười nói: "Bây giờ thì cô đã biết rồi đó, cô Dư?"